Người già Vân Kiều ở bản Lâm Ninh (1) kể rằng: Ngày xửa ngày xưa, trái đất chỉ là chốn chết chóc hoang sơ lạnh lẽo, lổn nhổn toàn những sỏi đá. Đất chưa có, vạn vật chưa được sinh ra. Bỗng một hôm, từ trên trời rơi xuống một khúc gỗ và một con giun khổng lồ. Sau một thời gian, khúc gỗ bị con giun ăn cho tơi mục. Lúc này, đất mới hình thành. Nhưng, do giun ăn không đều nên mặt đất ngày nay mới có nơi bằng phẳng, nơi nhấp nhô những đồi núi, khe suối. Sau đó, cũng từ trên trời rơi xuống một quả bầu. Từ trong quả bầu lần lượt bước ra không biết bao nhiêu con người, nhỏ-to, đen-trắng và chia nhau đi về mỗi hướng, lập nên nhiều đất nước nhiều dân tộc khác nhau.
Thủa đó, dưới chân một ngọn núi, cảnh vật rất đẹp, trong số những người đi ra từ quả bầu đó có một đôi trai gái gặp nhau ở đây, họ yêu nhau rồi cùng nhau kết duyên chồng vợ, họ cùng nhau làm ăn, nuôi dạy con khôn lớn. Lớn lên, các con của họ đi về khắp nơi khai phá đất đai, lập nên làng bản. Những người con của đôi trai gái này sinh ra chính là người Vân Kiều bây giờ. Vì vậy, người Vân Kiều ngày nay vẫn kể cho nhau rằng, dù là người miền xuôi hay miền ngược, người Vân Kiều hay người Kinh đều sinh ra từ một "quả bầu", đều là anh em ruột thịt với nhau.
( Theo lời kể của Ăm Nhưng, Xã Hướng Tân, huyện Hướng Hóa)
(Nguồn: Sưu Tầm)