Anh có thương em thì võng cáng en về
Mẹ thầy có hỏi nói bà Đề về thăm
Một mình tui muốn tới, dở lùi
Võng cáng nỏ có, tui dơ cái đùi tui côông
Anh với em như vôi với gạch
Em với anh dạo ngãi tình thâm
Dẫu ai trao nên bạc đùng cầm mới ngoan
Khó như em đây ít kẻ dám bì
Hiếu trung em giữ trọn ai có ngoan nghi mược ai.
Anh mất chỉ một tiếng chào
Chào qua trước được, ngộ có xa cũng đành
Bởi múi meng chưa rõ
Thầy mẹ đứng đó, anh nỏ dám chào
Thuyền quyên chở vội trách anh hào vô tâm.
Anh đi một khe, hai khe
Vẫn nghe tiếng chày em giả gạo
Anh qua một núi, hai núi
Vẫn nghe trong trẻo tiếng em cười
Sao cái chân em muốn quay trở lại
Anh muốn về đất Củ Bại ăn bắp non
Anh muốn về đất A Doa ân nếp ngon
Nếu con chim Kúa muốn ăn quả cọ
Nếu con chim Triềng muốn đậu cây đa
Làm chỉ phải hay ngang bay dọc
Hãy kêu một tiếng cho em biết.
Anh nói nên, dạ ở có nên
Chạc rơm gánh đá có bền hay không
Nói nên dạ ở phải nên
Chạc rơm gánh đá lại bền hơn mây.
Anh đi ngoài đàng thấy trường học lao xao
Ghé chân vô ngó thử thầy nào dạy đây
Tay bên tả em nắm cây roi mây
Tay bên hữu em nắm cuốn sách
Đó có phải là người tâm sư học đạo,
em làm thầy dạy cho.
Anh về thăm mẹ còn lâu
Để khăn vuông lại, em kê đầu kẻo nhớ thương
Anh về đôi bựa anh lên
Dặn em gắn cơm cùng chảo, cho xây lưng khóc thầm
Anh ra hỏi vợ nhầm nơi cực khổ
Em ra lấy chồng được chỗ giàu sang
Dù cho vòng càng hầu đàng
Khoan khoan nghiêng võng em chào chàng ngày xưa
Anh tới vườn ba trách ba vội nở
Anh tới bến đò trách đò vội chở khách đông
Anh trách em răng vội lấy chồng
Anh đây biết vá nghĩa mặn nồng cùng ai
Hoa đến thì, hoa phải nở
Sớm chợ nên chợ phải đông
Bởi chữ duyên, em phải lấy chồng
Đợi với chờ em biết vá nghĩa mặn nồng cùng ai
Anh hỏi nàng tang chế cho ai
Tang chế cho ai mà tóc mai rành rành
Tang chế cho chồng hiếu hạnh vô mô.
Trung là trung tại thượng
Hiếu là hiếu tại tâm
Cái gương để đó chàng cầm mà soi
Anh ở làm chỉ cho cao cách khó nghe
Trầm hương khó kiếm, rễ tre khó gì
Rễ re bán đất lao xao
Trầm hương bỏ đó nở ai chào trầm hương
Anh đã có vợ có con
Dùng đem lòng tơ tưởng mụt măng non trái mùa
Anh đây đã có vợ có con
Nàng thương anh cũng kiếm tí cho giòn
Rậm người hơn rậm của, chở anh có bỏ
vợ con mô nờ.
Anh nghe thầy mẹ thương rồi
Ở răng cho khéo kèo lià đôi bạn cười
Tai em nghe thầy mẹ hết thương
Điệu làm trai như anh, có biết đoạn trường ra răng.
Anh đi mô mà trợn trạo trợn trạc, trúc cổ xuống sông
Em đây liều ướt áo, nhảy xuống bồng anh lên.
Em đi mò mà ngơ ngơ ngác ngác,
Biết rằng có thương thiệt hay không?
Anh giả đò lộn cổ xuống sông
Để được em ôm, em bế em bồng trên tay.
Anh thương mà thầy mẹ anh chê
Bà con anh ghét, bậu về với ai?
Em thương anh thầy mẹ biết chưa
Hay là tình đẹp ý ưa một mình?
Anh đi đâu biệt quán biệt cầu
Thầy mẹ ở nhà ngồi ngẫm, biết con đâu mà tìm
Anh đi theo cờ đỏ sao vàng
Khổ thời chịu khổ, hơn giàu sang mọi miềng.
Anh tới chỉ đây, mai thưa, trưa bầm, chiều trình
Hồi hương về xứ, có tưởng tình tới thăm
Anh tới đây xa kiểng, ngái quê
Anh đã say ba mến kiếng nên ngại về bổn hương
Anh về bởi rẹn cột nhà
Lấy gan trùm mỡ muỗi, ta kết nghĩa
giao hoà trăm năm
Em lui về hốt được trứng heo
Chặt được đuôi con cóc, anh sang cheo em con bò
Anh qua làm rể bên em thì ăn cơm với cá
Em về làm dâu bên thầy mạ thì ăn toàn
rau má với rạm đồng
Còn mong chi nữa mà kết vợ chồng trăm năm ?
Thiếp với chàng ai đâu mà xa lạ
Người cùng làng cùng xã với nhau
Sao thiếp đến đây nói rằng ai khó ai giàu
Chính ta sang làm rể, phải ăn cháo ăn rau ba ngày
Anh may cho em một cái ướm hàng mai
Chạy ba đường chân rết, cổ thì bịt bạc kim ngân
Tai anh nghe thầy mạ tham phú phụ bần
Anh hằng mong đón nèo, lột trần-ướm em.
Em ơi, khi mô thịt heo ri ăn tái, thịt heo nái ăn phay,
Rượu uống no say, trà Ô long mươi hai lạng,
Anh đi lên anh uống, anh đi xuống anh ăn
Bao nhiêu lễ vật, ướm với khăn ta trừ
Anh làm thợ mộc khéo đã ra chi khéo
Đóng bức đồ xéo, đã ra chi tài
Sao anh không giơ cái lưỡi chàng ra mà
chắn mộng, để mộng thừa khó coi
Em ơi, khéo hay không khéo, anh đây
cũng đóng xéo buồng xưa
Anh đã giang tay ra chắn mộng, mà mẹ với thầy
bên em cứ khoát khoát khoan đừng.
Con ợi, để khi thuận tay móc áo, lô chừng treo khan.
Anh lui về với gia nương mới phải sao cho
trọn ngài vợ con
Đừng chộ em đây má phần môi son
Đem lòng hoài vọng, bỏ vợ con tội trời
Bậu lo mà về với chồng con bậu
Choa lui về với vợ con choa
Đừng nghe thiên hạ đồn chuyện gần xa
Trai mô dám bỏ vợ, gái say hoa lià chồng.
Anh ơi, con ngựa buộc trước sân răng lại hỉ sau hè ?
Anh mà đối đặng em kết bè đón anh
Con chó đạp trên lưng sao lại kêu cẳng cẳng
Anh đố được rồi, thuyền em, em buộc lại
Em cho anh mượn con ngựa, anh cưỡi về mình anh.
Anh tới nơi đây ngọn có gốc không
Khác chi dâu kia củi bạ, bạ, ngọn gió lồng có le
Dâu kia cửi bạ, thiên hạ gọi là thanh quế chỉ
Gặp mô nỏ biết, ngọn với ngành dinh diêu
Anh ơi, nghe anh có trồng cây lựu
Khuyên anh lui về vun xới cây lựu
Đừng để nó khô héo giữa chừng
Đào em đây đã có chốn anh dùng chờ mần chi !
Quả thật anh đây có trồng cây lựu
Cây lựu sớm ra bông kết trái
Lòng anh còn mộ ái cây đào.
Muốn bứng cả hai về trồng một chậu,
Xem cây nào xinh hơn
Anh lui về bái lạy từ đường
Chùa này có kẻ thắp hương đây rồi.
Chùa này có kẻ thắp hương
Họ thắp ba mươi, mồng một, còn ngày thường có anh
Anh con nhà gia cư thảo hữu, trí não thông minh
Làm răng mà hông xẻ một mìng rửa anh
Anh con nhà gia cư thảo hữu, trí não thông minh
Vì cần duyên bao lần trắc trò, bực mình mới tim em
Anh lui về bảo cụ xạ cho mau
Kẻo trai như anh thuộc hàng từ vận giữa bầu
thuyền quyên
Thuyên quyên bên em có sa chân sia cẳng
dạ nàng mới hồ nghi
Đạo làm trai như anh đây tâm thần bất ủy từ,
tội gì mà chết oan
Anh lui về thưa gia nương anh mới phải
Mần răng thì mần cho trọn ngãi vợ con
Đừng chộ người ta má phấn môi son
Đem lòng ngoại vọng, bỏ vợ con tội tình
Anh đã thương với gia nương, gia nương nói phải
Anh thưa với thầy mẹ, thầy mẹ nói mược ý con
Anh đến đây kiếm chút hầu non
Vợ anh là chỉnh thiếp, ai có má phấn môi son
cũng thua nàng
Anh đến đây, xuân thu động các, hạ các động cầu
Bùng bing khách địa, nó được câu ân tình
Anh tới nơi cũng biết xuân thu động các,
hạ các động cầu
Thấy em anh cũng muốn kết đôi phu phụ,
sợ bể dâu chè cười
Anh về có nhớ em không
Hay mãi vui với chốn hội đồng quên đi
ra về mới bước một xã
Bước bao nhiêu bước lệ sa bấy nhiêu dùng
Anh đi thi, trường nhất đậu, trường hai đậu.
trường ba hỏng
Về nhắn lại mẹ, cùng cha, mua nếp với heo trả lại vì
trường ba hỏng rồi
Anh đây quyết đi thi cho được bảng vàng
Để khi về, rẻ kêu ông gia dạ, chủ dạ chàng
có sướng chi
Anh nghe mắc bệnh chắc
Anh chạy đến ông thầy thuốc bắc
Cất một thang thuốc về sắc
Hai chén còn lại bảy phân
Tay anh bưng chén thuốc
Tay vuốt ngực chung tình
Chung tình ơi thang thuốc kia còn nguội huống chi
hai đứa mình giận nhau
Em thấy anh mắc bệnh chắc
Em chạy đến ông thầy thuốc bắc
Cất một hang thuốc về sắc
Ba năm ni chăng chi thuận tiện
Thân anh như ếch nằm dây giếng chẳng
biết chuyện trời cao
Em có thương thì tính chuyện làm sao
Thân anh như ngọn đèn trước gió, tắt đỏ
khi nào biết không
Anh ơi! châm một ngày không hay thì xảy
ra tại hoạ
Chậm hai ngày sợ tiết lộ cơ mưu
Anh nghỉ em thì về trốt cho rồi
Hẹn chi tháng năm, tháng sáu, nước thụt,
lùi tính răng?
Bánh cả mâm răng gọi là bánh ít?
Trâu cả chợ răng nói là trầu không ?
Trai nam nhơn đối đặng, sẽ làm chồng nữ nhi
Chuối không qua Tây răng gọi là chuối sử?
Cây không biết chữ răng gọi là thông?
Nam nhơn đã đối đặng quyết làm chồng nữ nhi
Bắt tay anh mà hỏi giá như
Ngày sau anh có như chữ hay không?
Anh bắt tay năng anh hỏi giá như
Mai mốt đi cưới mà mần chừ đặng không.
Bắt tay quân tử một ngày,
Cũng bằng công làm bạn trai cày ngàn năm
Vô tửu nhân bất thành quân từ
Em thơm nơi quân tử em phụ trai cày
Thầy mẹ ở nhà cơm no áo ấm, tháng ngày nhờ ai?
Bắt ông tơ bà nguyệt ra đánh cho vài hèo
Xe khắp thiên hạ hai đứa mình nghèo không xe
Đừng trách ông tơ mà tôi, đừng trách
bà nguyệt mà oan
Ông tơ còn đào đá, bà nguyệt còn chiết mạ giữa đông
Còn ai về đây chấp mới cho điệu vợ chồng thành đôi!
Bắt lấy tay Kiều miệng, miệng kêu thọ thọ
Bỗng thiếp vô tình nên chiết thoa nơi bông rơi.
Gặp chàng Kim là số tại trời
Trăm năm Kiều ghi lòng tạc dạ.
nhớ mấy lời chàng Kim
Quân vì thiếp như trò từ ký túc
Thiếp vì quân đoạn đoạn trường trường
Mấy lời thề tóc vẫn tơ vương
Chữ tam cang Kiều giữ trọn,
nghĩa cương thường Trọng ghi
Bấy lâu ni mắc nợ trợ dây
Nay chủ rãnh đường quang ngô, đỏ với dây trao lớn
Trao lời mà nó trao duyên,
Cùng bằng trao bực với phiên cho em!
Bấy lâu ni hạc cách non bồng
Con chim kia lẻ bạn, kiếm đồng ăn riêng
Bấy lâu ni hạc cách non trên,
Hỏi anh có nhớ lời nguyên khi xưa ?
Biết lấy chỉ đền ơn trả thảo,
Bên ướt mẹ nằm bên ráo con lăn ?
Hai đứa mình chịu giữ khó khăn,
Lên non gánh đã xây lăng phụng thờ.
Biết rặng chủ thiếp đến nơi anh
Trước thăm thầy mẹ, sau ngó ngọn ngành ra răng
Thiếp không tin thì rời gót theo chàng
Lá cũng xum xuê đằng lá, cây cũng
vững vàng dàng cây
Biết lòng thầy mẹ thế nào,
Chàng chờ, thiếp đợi sức tiêu hao tháng ngày.
Sinh con ra khá dễ, đoạt nghĩa cang thường con đi.
Thế nào thầy mẹ cũng thương.
Bò nhà em có chửa hồi mô
Răng em không chứa có cho bò em ăn?
Em đã có chửa với chồng
Con bò em có chửa chắc chạy lồng theo anh !
Bông ba tàn nhưng nhị vẫn không tàn,
Không tin thì anh cúi xuống vén bức màn lên coi !
Thầy mẹ dặn anh sang độn bàn bung ghé
Thầy có nói rằng ngày ņi việc của mệ trong nhà,
Con với tay lên lấy chùm hoa
giữa con lấy bỏ bình trà thầy xơi!
Lá mô tàn con vứt hết, còn lưa thưa nhụy
Bồ câu ăn lâu cựa huyền
Bồ câu ăn lâu cựa roọng
Lấy chồng chẳng đặng hai niên cho về
Tường em nói ngọng nên cho em về
Không hay em có nét phu thê
Bướm xa ba hãy còn lại văng
Thiếp xa chàng chưa mân nguyện tình thương
Thỏ kia đang chờ đợi bóng trăng trường
Rán bò ngang qua rán mất, dầu giữa đường còn lưu
Dạ anh thốt chừng mô, lòng em buồn chủng đó
Cuộc chung tình chưa được bấy nhiêu lâu
Ai vô đây cắt vát tháo cầu
Trai chơi với duyên nợ, gái thảm sầu duyên doan.
Cá có đâu mà anh ngồi câu đó
Biết có không mà công khó anh ơi
Anh lại đây em chỉ, có một nơi cá nhiều
Anh ngồi đây ngày đôi ba lượt
Biết mất công, mong cất con cá giếc lên
Để anh đem về làm giống nhân trên ruộng đồng
Cảnh bên anh ra răng em không biết
Cảnh bên em trước thì bình phong long mã
Hai bên tả hữu mai lộc chậu sành,
Trên thì lưỡng long chầu nguyệt,
Dưới thì hốc ghềnh cá thia
Cảnh bên ảnh trên thì văn mai bia tạc
Dưới thì ngủ hạc chung linh
Ngọc lòa chốt đỏ, đá thủy tinh hai hồn,
Cảnh thú bên anh chơi răng không biết,
Cảnh thú bên em ăn chơi ri nì
Cầm kỳ thi họa xướng hát đờn ca
Đêm nằm trên nệm gấm thêu hoa
Thấy anh đi lang chạ nguyệt ba đã về
Cảnh thú bên anh chơi ri em ni:
Mai lan, Cúc trúc, trồng gốc chậu sành
Côi lưỡng long, dưới gập ghềnh như cá đua.
Cái chi trong gầm o tề
Hay là mà mẹ chôn kề má ông?
Sinh ra anh thì phận làm trai
Mồ cha mà mẹ, hỏi ai anh hè?
Cái dù tám công, dưới có móc đồng
Răng anh không đội, để đầu không rứa hoài?
Em đưa về cho cha em đội, cho nội em che
Phận anh ở rể đội nón tre cũng đành
Cau già quá lứa vứt luôn
Em già quá lứa có buồn không em?
Cau già đem bán chợ chơi
Em già quá lứa đã có nơi đợi chờ
Cao nhân tắc hữu thì cao nhân trị,
Tới đây chị dặn thì em phải nghe
Làm thuê cơm ăn tiền lấy chở văn ve mà bị đòn!
Chị nói ra tôi nghe nó chương
Chị muốn sương chị thuê tui mần
Chị còn ỷ thế ỷ thần đập ai?
Tui mần đã hết sức, chị vẫn mắng vẫn rầy
Chừ tui lại cong lưng mần mạnh,
hết rầy chị lại thương.
Cần trúc, ống trắc, lưỡi bạc, chạc tơ
Móc miếng mồi đôi xuống, con cá nọ còn lơ
Huống chi anh cần tre chạc vải, ngồi chờ uổng công
Cần trúc, ống trắc, lưỡi bạc chỉ tàu
Anh đây muốn câu con cá rô biển,
chú cá rô bàu chán chí.
Con ngựa ô uống hồ nước mả
Con gà rừng ăn cả vườn kể
Nam nhơn đối đặng, em lui về cùng anh.
Con ngựa kim ăn đường có chỉ
Con chó và cần cần lão thợ may
Nam nhơn đối đặng, ta nắm tay cùng về.
Con ngựa ai mà xấu bộ lông mao
Xấu hình, xấu dạng cứ lao xao trước nhà
Con ngựa tui vừa què vừa trệt
Vừa lết vừa lác, vừa đi chùm hum
Khen cho đôi mắt to, chộ cả chùm lông mao.
Cây dâu dâu, lá cũng dâu dâu
Tui coi số cụ nôm trâu cả đời
Anh không nói ra cứ làm anh dại
Anh nói lại, em nó biết cơ cầu
Nôm em thì có, chủ nôm trâu mấy đời.
Cây đa đa bổ xuống mái đình
Thầy mẹ ở nhà cầm cân sửa định,
đôi đứa mình biết mô?
Cây đa đa đổ ra thơm ngát,
Thầy mẹ thương rồi biết chú bác có thương không.
Công bất thành là con hến
Danh bất toại là con hàu
Trường sa là con cá nghêu
Luỵ nhỏ là con ngao
Nam nhơn mà đối đặng thiếp trao con tràu.
Công bất thành là con cá mai
Danh bất toại là con cá trê
Tương sa lụy nhỏ cả mương
Nam nhơn mà đối đặng thiếp phải
thương con cá trau.
Cơ chi có miếu giữa đăng
Thề cho hả dạ keo lòng chàng nghiêng
Thề với chúa, chùa bất cứ
Thề với miều, miếu chẳng thiêng
Đôi ta dắt chắc thề riêng
Chàng chân chân ngó đất, thiếp nghiêng nghiêng
ngó trời.
Cửa văn song loan anh khoan mở đã
Thầy mẹ ở nhà cô chỉ khóa niêm phong
Chỉ khóa niêm phong thì mặc chỉ khóa niêm phong
Hai đứa mình ưng thuận chắc em bằng lòng mở ra
Cửa nhà gia thế nơi nao?
Tới đây ở mãi có sao không về
Cửa nhà gia thế anh cũng vững vàng
Tới đây cầm cân dạo phố
Ai bán vàng mua chơi
Cửa nhà gia thế ra sao.
Tôi đây ở mãi có sao không về?
Cửa nhà hào phú đa đình
Anh chưa có vợ buồn tình ra di.
Chị em ơi chờ nghe người ta nói
Hào phú đa đình
Có sao đáo tới quê mình làm chi
Tôi đã quyết ở lại đây
Bao giờ củi mục hoá cây mới về
Răng anh nói dại nói ngây
Mấy đời củi mục hòa cây răng chủ
Tới đây quyết ở không về
Bời say sưa theo nết, mệt mê theo duyên
Ở đây làm lụng cho siêng
Một mai đây có nơi mô đứt gánh gây
triềng ai mách dùm
Cửa em dưới bạc trên xà
Anh mở ra rồi anh khóa lại, thầy mẹ ở nhà biết mô!
Hôm chủ của then thiếp đóng, cửa mang thiếp cài
Còn hai cửa sổ mà trông hoài chẳng thấy anh!
Cửa nhà gia thế làm sao
Chàng giơ tay xẻ yếm bậu, thảm hao ai đền !
Lụa hàng tàu ta còn đặt thước xuống phân ly
Huống chỉ chàng không dang tay ra xẻ yếm hậu.
Chơ dang tay ra xẻ yếm bậu thì quảng chỉ đền bù.
Cùng đi một đàng kiệt
Chữ phân biệt hai đàng
Cau bên em đã lỗ, cau bên chành lỗ chưa?
Em ơi! Cùng đi một đàng kiệt
Nay đã phân biệt hai nương
Cau bên em mà lổ sớm thì cũng nhờ giống chàng ươm đem về.
Của em mần mói ba ghè
Tôi khi cất cấy bạn bè cùng ăn
Của em mần mới ba ghè
Có thủ lý hương đến xã chở loại mần thuê còn gì!
Cha cha ! Con nít nhà ai mà gan thiệt là gan
Lấy que củi mục xoi hang hổ quyền.
Anh đây có một phép tiên
Hai hàng núi kia anh còn vịn đặng
Huống chi hang hổ quyền mà không xoi.
Chàng dưới Triệu Sơn lên Triệu Tài
Ngó lơ ngơ lác ngác như tìm ai rứa hè ?
Nàng đi đâu mà ngắn ngẩn ngơ ngơ
Hay biết ta từ Triệu Sơn tới mà chờ ta đây ?
Chàng ra về thiếp đưa chàng ra khỏi vịnh
Chàng ra khỏi vịnh, thiếp làm bịnh sầu tư
Ôi thôi rồi duyên mân tình hư
Đêm năm canh luống cảnh tương tư võ vàng
Chàng ra về thiếp phải dưa chàng ra khỏi ải
Chàng qua khỏi ải, thiếp quay trở lại song thân
Dặn thiếp tôi dặn mần răng
Dặn cùng giữ vẹn ái ân
Dừ xa nhau một lúc, sao lại gần trăm năm.
Chắp tay lụy bác bác ơi
Cháu đã có đũa có đôi cháu rồi.
Cháu đà lạy bác thì thôi
Bác chuồi chày xuống lên côi bác nằm.
Chim chi trên trời không lông không không cánh
Cá chi dưới nước không có vây có vi
Trai nam nhi đối dặng, gái nữ nhi về cùng
Muốn lên trời không có lông có cánh
Muốn về dưới biển không có vây có vi
Khác chi con gái thuyền quyên thua sức bốn ni
Cũng như con lươn gần hết nhớt, lấy chi vẫy vùng.
Chim buồn chim bay về cội
Cá buồn cá lội về sông
Anh buồn uống chén rượu nồng
Em buồn ăn miếng trầu không giải buồn.
Dĩa đèn thương ai dĩa đèn tắt
Nước mắt thương ai nước mặt nhỏ từ bi
Khăn điều đây bạn lau đi kẻo buồn.
Chiếc thuyền quyên em nho nhỏ
Dưới chạm hai con thỏ, trên chạm hai con dơi
Bấy lâu anh không dạo tới nơi
Chừ mui sài mạn rách, ai cầu mời chi anh
Xuân em bán giữa chợ, anh ngó là lưa xuân
Ba lài, ba lý chẳng nỡ được buông luông
Có tâm thần mô nữa mà nói khôn với miềng.
Chiếc thuyền quyên em mỏng mảnh mong manh
Biết đưa anh có thấu bên kia ghềnh hay không?
Chiếc thuyền quyên em mỏng mảnh mong manh
Anh dụng cột buồm dậy chạy, hai canh thấu bờ
Chộ họ đi thi mình cũng đi thi
Ba tờ giấy loại ôm đi ôm về !
Chủ nghĩa mô mà nói với đàn bà
Nhất một mà nói tam ba cũng ừ!
Chuông vàng đánh tiếng kêu rè
Hay là thợ đúc chế hàng the vô rồi!
Chuông treo giữa của Cần chánh
Ai dám vô đánh mà biết chuông rè
Anh nghiêng tại củi troốc, xuống mà nghe
Chuông vàng thanh tiếng, anh chê rè là răng
Chuông vàng treo tại Tây Giang
Ai muốn cầm dùi mà đánh thì phải luồn.
ngang chuông vàng
Hèn chi hôm qua khi đi ngang qua đầu ngỏ.
Thấy trong nhà hương chong đèn rạng từ tùng
Thấy thầy mẹ em lạy bải cúc cung
Cúng rồi an tọa lại ngồi trong chuông vàng.
Chuông vàng đúc tại Đồng Nai
Thờ bà chúa mẫu không ai dám sờ
Chùa này rách nát đơn sơ
Thấy Phật bà cam khổ ta vô sờ thử coi.
Chuông vàng treo gió lưu ly
Anh đùng với tôi, rớt xuống bể đi
Mình trần thân trụi lấy chỉ mà đèn.
Chuông vàng treo gió lưu ly
Anh đấm một đấm, đá một đá, rớt xuống bể đi
Bể đi thì đúc lại, không can gì mà thiếp lo.
Chuyện hò chuyện hát, xướng ca vô loài
Em khuyên ai ngồi ngoài, chở ngại đừng nghi
Sóng xao thì mược sóng, dạ em thì không xao !
Mười chén còn lại mười phân
Em bỏ thêm một lát gừng sống, một đống gừng lùi.
Một nồi chuối hột một hộp đơn qui.
Một cân trái táo, năm sau trái ca tra
Thần sa một lượng, khoai sượng một chục
Măng cụt một trăm, rau răm một đám
Cám một bao, con gái rao rao mười hai đứa.
Huỳnh Liêm, huỳnh bá, huỳnh cầm
Cắt ba thang anh không mạnh em đào
hầm chôn luôn!
Ai đứng chỉ ngoài đường chó sủa,ho kêu
Vô đây cầm chày giã gạo voi tui mà hò.
Không hò bạn nói nhu mì
Vô hò với bậu biết chuyện gì mà phân.
Muốn phân ngồi lại mà phân
Ai xa cho biết, ai gần cho hay.
Ai kêu cay săng mà cây săng dạ
Ai khiến cây mít mà cây mít nài.
Nam nhơn chàng đối đặng, thước lụa dài thiếp trao.
Cái phên trước nhà ai mời mà phên cáo
Cái giại sau nhà ai gọi mà giại thưa
Trai nam nhơn đối đặng, lụa dài trao dây
Áo em em bận, yếm em em bận
Ôi làm sao con rận nó qua đây?
Anh coi qua cho rô, anh ngó lại cho tường
Ba con bọ chét chứ không phải rận nường bò sang!
Áo vắt vai quần hai ông ướt
Chữ nghĩa thế nào mà lướt vô thi
Một chữ cũng đi thi, nửa chủ cũng đi thi
May ra đậu Trạng, rủi đi tú tài.
Tiên năm quan ngủ quân mất đi
Trai nam nhi đổi đặng, gái nữ nhi kết nguyên.
Lược rụng răng, gương răng lợt thủy.
Thiếp phải biết người nho sĩ bất cần
Bạc đôi đồng rớt xuống sông ngân
Nam nhơn anh đà đối đặng, thiếp phải lần theo anh
Áo dang khô, ai ngờ áo ướt
Vì chàng chậm bước nên thầy mẹ gả trước em di
Cơ chi chàng bước sớm, bưa thì gặp em
Thiếp không phụ tình rằng dang dở
Thiếp không phụ nợ, sao duyên nò dô đang
Hay vì thầy mẹ phụ khó tham sang
Từ hôn không gà, để bạn cơ hàn cách xa
Ăn no tức ruột nằm mềm
Trách lòng chàng tệ không đến thâm em cũng.
Bấy lâu nay anh trở việc chạy vay
Chủ đem con sâm cho em ngậm, bận rày cho qua.
Ba tàn rụng xuống cội cây,
Trăng rằm tỏ dạng gặp cây cũng mờ
Trăng lu vì bởi đám mây,
Hai ta chắc chắn bởi dây tơ hồng.
Ai có chồng, nói với chồng đừng sợ
Ai có vợ, nói với vợ đừng ghen
Tôi đây hồ hát cho quen
Một mai đây ai về nhà nấy không phải như ngọn đèn hai tim
Dại chi mà lấy thợ nề
Mai đi tối về vôi bám đầy lưng,
Có phúc mới lấy được thợ nề
Rồng chầu phiá trước, phượng về phía sau.
Dẫu mà thầy mẹ đánh đòn
Trăm roi vô mộ chỗ, lòng vẫn còn nhớ thương
Anh đi ngoài đàng nghe thầy mẹ đánh trong nhà
Bò lãn bỏ lóc, vừa khóc vừa than
Bốn bề cửa đóng phòng loan
Muốn xông vô chịu đòn oan cho nàng.
Dòm lên rồng thượng đang trau
Dòm xuống rằm hạ ra màu mối ăn.
Anh xem qua chưa tỏ, anh ngó lại cho tường
Thượng chua hạ gõ, không phi rầm
hường để mấu ăn.
Đá không chân sao gọi là đá nhảy
Cát không miệng sao gọi là cát gầm
Trị nhân tri diện, bất tri tâm
Trông khoai lạng xất lác, cứ ngỡ là sâm trên tàu
Thúng bánh đầy sao gọi là bánh ít
Giỏ trầu đây sao nói là trầu không
Ai xui em ăn ở hai lòng
Nói xuôi cũng được, nói ngược dòng cũng hay
Dân xứ hoàng hôn nàn tấn bộ
Chung thân ba vạ đãi khách bình minh
Anh đến nơi đây vốn thiệt một mình
Phần đông khách lạ, biết ghé mình vô mò?
Anh chưa có vợ như chợ chưa có định
Mưa giông một trộ, anh ghé mình vô mô?
Chợ chưa có đình có quán đụt mưa
Anh chưa có vợ bưa vừa gặp em !
Đêm khuya thiếp lại hỏi chàng
Tre non dù lá đan sàng xứng không
Tre non đánh niệt để cày đan sàng không
được chủ bày uổng công
Đêm khuya họ ngủ cả rồi
Ma bắt chỉ cụ, cụ ngồi bên tôi
Tôi không phải thăng thấp thàng thoi
Tâm thần bất định thằng bồi rủ đi
Tiếng đồn anh đánh các tê cũng giỏi, xì lác cũng tài
Có sao vợ con anh quần xạt, áo xài ra ri?
Em ơi số phận tại thiên
Giàu sang tại số, hư nên tại trời.
Đêm năm canh em trông nam tường bắc
Ngày sáu khắc em nhớ dạng quế trầm
Nào ại nhắc tới tri âm
Ruột em đau từng chặn, gan em bằng tôi tim!
Đêm năm canh em nằm không ngủ
Ngày sáu khắc cụ rùa không tươi
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)