Ngày xưa, lâu lắm rồi, người Pa Kô làm ăn sinh sống ở một khu vực gần với biển, với ruộng đồng, cùng một dân tộc anh em khác nữa. Qua năm tháng, người Pa Kô và người anh em láng giềng vẫn sinh sống hòa thuận, nhưng rồi xuất hiện hai người nhà giàu, thuộc hai dân tộc. Họ cùng họp bàn để tìm ra một người được quyền giành đất làm kinh đô, lập quốc. Một cuộc thi đã được thống nhất giữa hai “người láng giềng”, đó là xây một tòa thành trong vòng một đêm, ai thua thì phải nhường lại “kinh đô” của mình cho “đối phương” và đi tìm vùng đất mới.
Sau khi đã thống nhất, tối hôm đó, toàn dân làng được điều động để xây thành. Người Pa Kô đã huy động dân làng xây một bức tường thành kiên cố. Cả đêm đó, toàn dân làng đi tìm những cây gỗ lớn, những vật dụng chắc chắn nhất để dựng thành, còn “người láng giềng” thì ngược lại, dựng một bức thành bằng những vật liệu dễ kiếm, dễ tìm. Sáu giờ sáng, khi mặt trời vừa lên, bức thành của người Pa Kô vẫn chưa được hoàn thành, còn bức thành của “hàng xóm” đã được xây xong và dựng cờ trên nóc. Theo giao kèo, người Pa Kô phải rời khỏi vùng đất đang ở. Họ dắt nhau đi về phía tây. Đi mãi, đi mãi, họ tìm đến dựng nhà sinh sống dưới các chân đồi, đỉnh núi. Tuy ở miền cao, những sinh hoạt của đồng bào Pa Kô vẫn gắn với đồng bằng. Họ sống bên những nơi có nước, có hồ, mua muối ăn của người đồng bằng, mua dụng cụ để dệt áo mặc”…
( Theo lời kể của Pỉ May)
(Nguồn: Sưu Tầm)