Dọc đường về nhà, ông Tuyn ghé vào một quán bên đường, ăn uống no say. Trời tối, thắp đèn dầu, bà cụ chủ quán đã già, mắt lèm nhèm nên nhìn khách không được rõ. Đoán chừng khách đã ăn xong, bà cụ tiến gần ông Tuyn và hỏi;
- Bác nào ăn xong thì trả tiền cho tôi.
Ông Tuyn liền chỉ tay ra ngoài nói:
- Tui thấy một ông mới đi ra, còn tui nãy giờ đau răng, có ăn uống chi mô.
Bà cụ nhìn kỹ lại, quả thấy má ông sưng vù. Ông Tuyn khỏi trả tiền, thủng tẳng bước ra khỏi quán, vừa nhổ trái chanh trong miệng, vừa cười
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)