Có một chàng trai tính tình láu tàu, người làng hay chế giễu anh ta: “sơn sớn, sác sác kêu bác bằng cha”. Anh chàng có cô vợ sắp cưới khá xinh. Cô gái thường mặc chiếc áo nâu giản dị, có vá một miếng rất khéo ở vai. Trước ngày cưới một hôm, anh phấn khới đến nhà vợ. Vào đến sân bay thì thấy dáng một người, mặc chiếc áo nâu có vá một miếng ở vai đang quét dọn nhà cửa. Mạnh dạn anh bước đến vỗ vào vai người ấy mà nói:
-Tui mai chắc chi miếng cũng được bữa “xèo xẹt”
Người ấy ngừng lên thì, ôi thôi, chàng trai nhận ra đây không phải người vợ mình mà là bà mẹ vợ. Hoảng quá, anh ta chạy một mạch về nhà. Chàng ta đem chuyện ấy kể cho bố nghe và nói với bố rằng:
-Con không còn mặt mũi nào mà qua bên ấy nữa.
Nghe xong câu chuyện, hôm sau ông bố sang nhà bà sui và nói:
-Ngày hôm qua con tôi qua nhà bà nói ngày đám cưới mua phong pháp đốt nổ xì xẹt cho vui.
Bà kia trả lời:
-Ờ, lúc đó tui đang làm việc nên cũng nghe xì xẹt, lẹt đẹt gì đó không rõ.
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)