Có hai vợ chồng nhà nọ yêu thương nhau rất mực, hiệm một nổi chị vợ mắc tật hay ăn hàng vặt. Anh chồng biết vậy nhưng chẳng nói chi, đợi lúc thuận tiện giúp chị ta chữa bệnh.
Một hôm chị vợ đi chợ, anh chồng lẳng lặng theo sau. Vừa đến cổng chợ, thấy hàng bán mít ngon quá, chị vợ sà xuống nghiêng nón mua ăn, mải miết không để ý gì mọi người chung quanh.
Anh chồng nhè nhẹ đến sau lụng chị vợ giả giọng nói: " - Thưa o, o cho con xin múi rút". Chị vợ đang mải miết ăn, chẳng thèm quay lại, dấm dẳng trả lời: mit lít" rồi cúi xuống tiếp tục ăn. Anh chồng cố nhịn cười, nói tiếp: "Rứa thì o cho con xin một miếng xơ". Vẫn giọng nói dấm dẳng như trước: "xơ lơ". Anh chồng nói tiếp: "Thôi thì thua o, một ít hột công được". Chị vợ gắt um lên: "hột lột". Anh chồng nài nỉ: thôi thì một chút động. Lần này anh cũng nghe tiếng trả lời gòn lọn: "động lọng", Anh chồng nên cười quay về.
Mãi một lúc sau chị vợ mới về nhà, vừa vất bỏ thúng xuống đất đã vội chạy vào giương ôm bụng nằm la. Anh chồng giả tảng không biết gì, chạy đi mời thầy thuốc. Ra chưa đến ngõ anh chạy vào nói với vợ:
-À, tôi biết có một phương thuốc chưa đau bụng rất hiệu nghiệm. Nói xong anh ta đứng giữa nhà, nói với giọng dấm dẳng: “mi lít, xơ lơ, hột lột, đợng lơng”. Đến lúc đó chị vợ hiểu cả. Xấu hổ nằm im. Cơn đau bụng cũng dứt.
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)