Có anh chàng đi làm rể nhưng tính tình khù khờ. Bố anh ta mới dạy:
- Khi qua bên nớ, thấy ông nhà làm chi thì cứ làm dọi theo nấy.
- Anh chàng vâng lời.
Mội hôm qua làm rể, thấy bố vợ ngồi ăn cơm, chẳng đợi mời chàng ra ngồi ghé vào chén tỳ tỳ.
Ăn xong, bố vợ cầm rựa ra vườn chặt tre. Bố chặt cây nào cũng thấy con rể xông vào giành cả. Bố đau bụng quá, chạy vô nhà cầu, chàng rể cũng bỏ rựa chạy theo. Thấy bố vợ hoảng quá rơi cả khăn, chàng rể không biết làm sao vọi cởi quần dài vứt đi.
Trưa hôm ấy, trong bữa cơm, mẹ vợ đải canh bún. Bố cứ chan mội muỗng, con rể lại húp một thìa. Ngon quá bố vợ bưng cả bát lên húp. Thấy con rể đưa ta định dành lấy, bố vợ vội vàng húp đánh soạt một cái, không may ông bị sặc, bún thì ra cả hai lỗ mũi.
Thấy thế, chàng rể trợn tròn mắt mà chắp tay vái dài:
-Lạy cha, việc này con xin chịu thua cha!
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)