Ở làng nọ có một chàng trai thật thà đến mức khờ khạo. Một hôm bên nhà vợ có giỗ. Ngay từ sáng sớm chàng đã sắp sửa có áo mũ chuẩn bị lên đường. Biết tỉnh con ông bố dặn dò:
-Này con ơi, sang nhà người ta chỗ mô không có người ngồi thì ngồi.
Khi đến nhà bố vợ, anh thấy trong ngoài chật ních cả người, chỗ nào cũng có người ngồi. Nghiêng ngó hoài chỉ thấy bàn thờ là còn trống. Nhớ lời bố dặn anh liền tót lên bàn thờ vắt chân chữ ngũ ung dung ngồi
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)