Ở làng nọ có hai gia đình sống bên nhau từ lâu nên hiểu rõ tình hình của nhau. Vốn biết ông hàng xóm của mình là người tham ăn lại hay sinh sự nên một hôm người láng giềng của lão tham ăn tổ chức buổi giỗ rất thịnh soạn và mời cả làng đến dự, nhưng riêng lão hàng xóm thì không mời. Khi nhà kia cúng xong, bày mâm cỗ ra mời làng thì lão ta vẫn chưa thầy người sang tìm lão. Mặc dù lão đã khăn áo chỉnh tề ngồi đợi từ lâu. Cáu tiết, lão châm lửa đốt chuồng heo nhà mình. Thấy lửa cháy rực một góc trời, tàn lửa bay tứ tung, mọi người hốt hoảng chạy đến. Ông láng giềng chạy ra thảng thốt hỏi:
-Cớ chi mà bác đốt truồng heo giữa mùa gió ni? Tàn lửa bay sang nhà tui thì bác chịu đó.
Lão ta thủng thẳng đáp:
-Chuồng heo của tui, tui đốt, mắc mớ chi ai.
Ông láng giềng tức tối hỏi vặn:
-Nhưng mà tàn lửa bay qua nhà tui, cháy nhà tui thì răng?
Lão kia sừng sộ lại:
-Bác nói đã hay chưa nở. Răng mà tàn lửa nhà tui thì bay qua sang nhà bác, mà kỵ nhà bác lại không bay qua nhà tui?
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)