Một nhà nọ có cô gái rất xinh. Ông bố làm nghề đan rô. Ngày ngày ông vừa chuốt (vót) na vừa vuốt ve từng cái rồi búng thanh tre tanh tách. Nghe tiếng thanh tre bật giòn tan, người bố ngẫm nghĩ:
-Chà roi này mà nẹt (quất) vào mông thì phải biết. Hôm sau khi vót xong một nan tre, ông chợt nảy ra một ý định:
-Chà, ước chi cầm roi này mà quất vào ai thì khoái biết mấy. Quất mụ vợ e không xong, mụ ấy làm ầm lên ngày. Còn con gái thì… nó mà khóc thì vỡ cả xóm, không ổn rồi. Ai chịu cho ta quất hè?
Bất chợt ông gào:
-Thằng mô chổng mông cho tau nẹt ba nẹt, tau gả con gái cho liền.
Anh hàng xóm vốn nổi tiếng láu lỉnh, từ lâu đã ngấp nghé cô gái nọ, vội chạy qua chịu nhận. Đang đà hưng phần, ông ta nẹt anh ta ba nẹt. Anh ta quắn đít chịu trận. Thỏa cơn vui thích, ông mới nhận ra lỗi lầm của mình thì đã muộn. Thôi đành gả con gái cho anh ta.
Nhưng bà vợ và cô con gái rất bực tức, chì chiết khóc lóc với ông ta. Ông đành nói với anh hàng xóm là mình chỉ nói đùa. Anh ta thản nhiên cười và nói:
-Thưa bố và con có tiếc gì đâu, chẳng là đã lỡ nhận ba nẹt, thôi thì cho con trả ba nẹt là hòa. Nói rồi anh ta chạy đi vác về một cây tre đực thật dài. Rồi vừa chẻ tre vừa nói:
-Cây tre này nẹt phải biết thì phải biết:
Xong rồi vác nẹp tre dài ba sải vào nhà. Ông bố sau khi nhận một nẹt đau quá chạy vào nhà nhờ vợ chịu thay. Ba vợ thương tình chạy ra chịu đòn. Mới một nẹt cũng chạy vào buồn khóc với con gái, nhờ con chịu thay. Con gái nhìn bố, mẹ rồi nhìn con nẹp tre mà gớm không dám nhận. Thế là chàng trai láu lỉnh được vợ.
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)