Bánh chỉ ăn mãi còn chê ít
Tức bụng phình hông vẫn cứ chê
(bánh ít)
Bôn mùa xuân hạ thu đông
Có một tấm áo, phàn chông mược đi
(cái cối xay)
Bốn bè vuông vức xây thành
Xung quanh trồng chuối giữa trĩa đậu trồng hành thả heo
(bánh chưng)
Bốn thàng ở lại một nhà
Một đứa trong ruột sinh ra
Hai đứa hàng xóm về nhà chơi chung
Đem về vùng vẫy chơi chung một nhà
Một đứa út ít sau cũng
Đem về vùng vẫy chơi chung một nhà
( chiếc thuyền )
Bốn chị em ở một nhà
Chị cả tính toán cho hay
Chị hai chữa thẳng chữa ngày
Chị ba quyết phá bấy nay
Chị tư thùng thặng mà hàn lại sau
( vạch, thước, kéo, kim đồ thợ may )
Bốn bề mây lượn bốn bề
Tròn như mật nguyệt mưa về nắng ra
(cải nong)
Cả đời vẫn sống trong hang
Hay ra làm bạn với chàng hôm mai
Ngày thời dẫn gái dần trai
Ai ai cũng quí , ai ai cũng dùng
(cái ống vôi ăn trầu)
Cái chỉ tên thật lạ lùng
Sắm ra mà cất, trai anh hùng nói đi
( cái vó cất cá)
Cái đầu lúc lắc, cái đít nấc dồn
Hai sợi lông 1 sợi dài sợi ngắn.
( kim và chỉ )
Cây khô đem để trong nhà
Ra ba, kết trái, kẻ khen già, người chê non
( cái cân )
Cây tre, trái đá, lá gai
Sơn lâm không mọc, mọc ngoài thủy ngư
( cái vó cất cá)
Có lá mà nỏ có cây
Khen người quân tử khéo xây vườn hồng
Khen người quân tử có công
Khi xây vườn hồng khi ngự ra coi
( cuốn sách)
Có chân mà nó có tay
Đòn đưa kẻ ngược, người xuôi mặc lòng
( cái cầu)
Cái chỉ có múi không mày
Có chuôi, có lưỡi hỏi rày cái chi
(con dao)
Có công lo việc nước nhà
Tiếng khen không thấy, tịnh đã tiếng chê
( cái dại)
Cô kia con cái nhà ai
Áo thâm, khăn đỏ, tóc dài thướt tha
Dừng chân trên bãi hoàng sa
Ngắm hồ thanh thủy, xem hoa bạch hồng
Hoa càng đẹp, nước càng trong
Để duyên em lại, dần dần tàn phai
(que hương)
Cốc cốc ba tiếng than ra
Đàn ông thì có, đàn bà thì không
( ống điếu)
Không chân không tay
Mà hay mờ li
( cái nông say lúa)
Không cây, không trải, không là, không hoa
Tự nhiên có hột, hột mà nên ăn
( hột muối )
Lợp tranh lợp tre hai hè cũng thiếu
Lợp mành lợp chiếu cũng thiếu hai hè
( chiếc đò)
Mùa hè xơm xóm này lên
Mùa đông tuyết lạnh đôi bên gầy mòn
(cây rơm)
Mình tròn chịu tiếng không tròn
Khi đi nước nọ khi lòn nước kia
( cái đẹp đơm cá)
Mình em nho nhỏ nhoi nhoi
Việc làm gì khó cũng đòi đến em
Nào khi ăn chả ăn nem
Dang tay đút ruột, dạ em cũng cành
(que tăm xỉa răng)
Mình tròn đuôi lép trốt ngang
Thiếp nhờ ơn chàng eo ót hôm mai
( mái chèo )
Miệng tròn, đuôi lép, hai thép giao qua
Biển rộng mặc biển , hai ta tắm đầm
Tóc dài bất kể lược trâm
Buông câu ra khỏi, lại cầm lôi lại
( cái gàu tát nước)
Một chiếc thuyền son
Hai chiếc thuyền son
Chèo ra giữa bể, nước non đầm đề
Một chiếc thì năm chàng sang
Hai chiếc thì mười chàng sang
Bước lên một bước đòi đàng xa nhau
( đôi guốc)
Một mình mà chịu hai nhà
Anh em thì có, ruột rà thì không
( cái máng hứng nước giữa nhà trên và nhà dưới )
Một mẹ sinh được sâu con
Năm chị gả trước, em sau kiếm tiền
(con sáu tiền trong Bài Tới )
Một cây cao, một lá tròn
Thương cha nhớ mẹ ni non khóc hoài
(cây kèn)
Nào khi môi đỏ má hồng
Bỏ đi lấy chồng, chẳng đoái mẹ cha
Nay chừ tuổi tác đã già
Quê chồng thì bỏ, quê cha thì về
( cái nồi đất )
Nghiêng lưng mà chịu với đời
Thế gian đồn tiếng một người nguyệt hoa
( cái khu đĩ trên mái nhà )
Nhà gương đóng đố hai đầu
Năm mươi chủ khách bên Tàu mải qua
Chủ nào không mũ thì tha
Chủ nào có mũ đem ra đánh liên
( hộp điệm )
Ông nằm dưới bà nằm trên
Ông xô ở lên bà rên hừ hữ
( cối xay )
Sinh ra mười tám đôi mươi
Chờ người quân tử kết đôi vợ chồng
Gió đưa duyên thắm nghĩa nồng
Chờ người quân tử, đem lòng nhớ thương
Mùa xuân mới chớm vấn vương
Mùa hạ nam, năng mới thương thật tình
Thu qua đã vội vô tình
Đó không vẫn vó, đây mình lãng xao
( cái quạt)
Song song hai mái hai hè
Hai bên giao lại một bề đứt ngang
Bông chỉ, bòng nấy xén ngang nó chùa
Bông bạc cho chỉ bông vàng
( cái kéo)
Thúng thùng, các các, ò e
Tự nhiên hắn mọc cây tre giữa đồng
Hai bên nhành, là cũng không
Tự nhiên hắn nữ cải bông ba lái
( cái lọng đưa đám)
Trâu ai đem cột mít làng
Tre không thành bụi, thành hàng thắng chưa
( cái trống gỗ mít, bịt da trâu, đồng chốt trẻ )
Tròn vành vạnh như trăng thanh in nước
Phượng hoàng ao ước kết đòi
Ngô vô nam nữ phần đòi
Sợ một mai cách đôi, lẻ bạn, thôi rồi nợ duyên
( cái gương soi )
Trong da ngoài cũng da
Đút vô thì cứng, rút ra thì mềm.
(đôi giày)
Trời sao trời khéo để dành
Người dưới biển, kẻ non xanh kết nguyên
( khay nước khảm xà cừ )
Ván rộng vuông vức, cấy lúa chiêm đen
Lúa tốt không khen, khen người khéo cấy
( quyền và và chữ viết)
Vừa bằng cái tràng, cả làng ăn mãi
( cái giếng)
Vốn tôi từ đất sinh ra
Ai ai cũng gọi tôi là con quan
Dác lòng việc nước lo toan
Đầy vơi phó mặc thế gian ít nhiều
(cái ấm nước)
Xéo xéo ba góc
Sọc sọc đâm vô
Nước chảy ồ ồ
Công lưng, mà trườn
( cái dũi cà )
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)