Năm 82, ông Oánh kéo cả nhà vô Sông Bé làm ăn kinh tế mới.Sau mấy chục năm khai khẩn rú rậm rừng hoang, chừ đã cũng đã xênh xang, có của ăn của để. Chuyến ni quyết về thăm lại quê hương, luôn thể sang cát,xây lăng, đắp mộ cho bọ mạ...đặng vẹn toàn chữ hiếu của kẻ tha hương.
Trời tháng 6, mới bảnh mắt mà nắng ngoài đồng cát đã như lả đốt. Một toán thanh niên 12 thằng trai tráng được ông Oánh nhờ bốc mả ông cụ thân sinh đã quần nát cả một sào đất sâu như cái ao mà vẫn chưa tìm ra hài cốt của ông cụ. Quái lạ,nấm mộ đang còn, thầy địa gieo quẻ đã ứng, răng không tìm thấy hài cốt ông cụ? Chỉ toàn thấy mảnh bom, cái đen sì, cái thì sáng quắc… Ông cụ mất năm 78, đã hết chiến tranh loạn lạc…, không lẽ thằng mô ăn cắp mộ!?
Gia chủ với bọn thanh niên đang phân vân…không biết tính liệu ra răng. Chợt có một ông lão trong thôn đi chăn bò ghé vô xem, nghe thấu sự tình mới phán mấy câu như vầy:
-Răng mấy chú mần cái việc phần âm linh thiêng mà không hỏi cho rõ sự nguồn về người quá cố! Để đến nỗi đào xới đất đai tan hoang cả ra ri?
- Nguyên sự, lạo ni (chỉ người dưới mộ) là xã đội phó Vĩnh Hoàng trong chiến tranh chống Mỹ.Mười mấy năm bom rơi đạn lạc, nỏ có khi mô chịu ở dưới hầm, lại không chịu đội nón,mũ rơm nên hắn bị thương khôông biết mấy lần kể xiết. Cứ chổ mô có bom nổ, người chết là hắn lao vô đào hầm sập, cứu thương…mảnh bom, mảnh đạn dính khắp…Mảnh cạn thì hắn nhổ đi.Mảnh su,lấy khôông được thì để kệ rứa! Mỗi khi hắn đi,hắn ngồi, hắn ăn, hắn bắt tay với ai…thì cứ nghe lạo xạo,lạo xạo… Cho nên chừ, dưới mộ phần, thịt nát xương tan đã ngấm vô trong số mảnh bom, mảnh đạn nớ! Phải lặt lấy… lặt lấy số mảnh nớ! Đó cũng là da thịt của lạo…!Đó cũng là hài cốt của lạo!…
Ông Oánh ân hận vô cùng và thầm biết ơn ông lão chăn bò, vì suýt chút nữa, nếu hồ đồ sẽ thành thằng con bất hiếu.Liền tức tốc sai con cháu mấy chục người nhặt nhạnh số mảnh bom vương vãi cho vô tiểu sành.
Đẫ quá ngọ, toán thanh niên 12 đứa cháu con trong họ lặc lè kiệu chiếc tiểu sành đầy mảnh bom về đến nhà để kịp làm lễ sang cát. Mấy người ngoại huyện vô viếng ông cụ, nghe chuyện cứ xuýt xoa: Chao ôi! Lạo ni mà sôống đến chừ, chắc cũng phải là thương binhA1+ là ít!!.
(Chuyện này người gửi kể thêm, chưa kịp xin phép bác Trần Hữu Chư…)
Còn nữa……….