Ai về Đông Hà, ai qua Cam Lộ
Ai về Gia Độ, ai đến Gio Linh
Ai về Triệu Phong Quảng Trị quê mình
Cho em nhắn gửi chút tình nhớ thương.
Ai hay số cực nửa chừng
Thà khi xưa thác trên tay mẹ, hai nữa đừng sinh ra.
Ai hay một nỗi khó nghèo
Thế gian nhiều kẻ cheo leo hơn mình.
Bạn về không có chi đưa
Môn khoai dang dại, mít dừa dang non.
Bão ngồi ngành ngọn xơ rơ
Chim không chốn đậu, dật dờ khá thương.
Bắt tay quân tự nửa ngày
Cũng bằng gá nghĩa với trai cày ngàn năm.
Biển rộng mênh mông thích tình cá lội
Mênh mông đồng nội thẳng lối chim bay Con người sẵn có chân tay
Tự do sao lại không tày cá chim.
Bông lài, bông lý, bông ngâu
Không bằng bông bưởi thơm lâu dịu dàng.
Bợm vật nghe tiếng mấy gân
Bợm bò nghe tiếng xa gần cũng đi.
Buổi cơ hàn không ai cho gáo nước cho đỡ sương
Nay chù thấy vườn ta tươi tốt thì dạo vườn nâng niu.
Bước xuống thuyền không quản sóng dồi
Gái mười hai bến nước, đục rồi lại trong.
Cây khô xuống nước cũng khô
Phận nghèo đi tới xứ mô cũng nghèo.
Cây bồ đề, lá cũng bồ đề
Ngoại mà lấy đạo có hề gì không ?
Chàng về thì đục vô oi
Ơi làng ơi xóm ra coi chàng về.
Chàng về thì dục cũng về
Dùi cui ở lại làm nghề chỉ ăn ?
Chim khôn, chưa bắt đã bay
Người khôn chưa thốt dạng tay đỡ lời.
Chim đa đậu nhánh cây đa
Chồng gần không lấy, lấy chồng xa chỉ cho phiên.
Chuyện tui, tui bỏ vô oi
Đến khi tui hát, tui moi ra từng ngăn.
Có, không thiên hạ đồn cho
Có chỉ cau không trổ mà mo rụng hoài.
Con cá rô nằm nghỉ dưới hồ
Trương vị, trương vẩy khi mô cho hóa rồng.
Con mèo làm bể tréc rang
Con chó hắn lại hắn mang cái đòn
Hắn ngồi hắn khóc nỉ non
Bữa cơm cũng mất chiếc đòn thêm đau.
Con quan lấy đứa bán than
Nắng mưa phải chịu, cơ hàn phải theo.
Công đà gánh nước đường xa
Có trong thì gánh, ngà ngà thì thôi.
Cục thì đầu gối phải bò
Cái chân hay chạy, cái giò hay đi.
Dại chi mà lấy thợ nề
Mai đi tối về với bám đầy lưng.
Dại nhà khôn chợ mới ngoan
Khôn nhà dại chợ thế gian đã đầy.
Đã giàu thì lại giàu thêm
Đã khó lại khó cả đêm lẫn ngày.
Đêm ơi hỡi đêm
Trông đêm mau sáng
Ngày ơi hỡi ngày
Tắt quáng mau mau
Trông anh ra khỏi cửa nhà giàu
Cơm thừa canh cặn quét nhà đau lưng.
Đò lên thác mẹ, thác bà
Muốn an thì phải có gà phóng sinh
Qua đây ta phải lặng thinh
Cúi đầu tâm niệm mà ban phước lành.
Đố ai vác đá quãng sông
Quăng đá đá nổi, quăng bông bông chìm.
Đói lòng ăn khế với sung
Khế chua sung chát lùng bùng cả tai.
Đồng Bào có cánh đồng De
Có dưỡng đất nhỏ, có tre rung dây.
Động trời mây kéo lên non
Dân cùng bông trái dừng còn trông mua.
Em đi chợ Sai, em lại chợ Sòng
Em mua cây mía vừa cong vừa dài.
Gáo vàng đem múc giếng
Tây Khôn ngoan cho lắm cũng tớ thầy người ta.
Giả đò mang bị đi xin
Hội người bạn cũ có nhìn ta không
Dẫu mà áo rách tả tơi
Cách ba ngàn dặm thấy bóng người cứ trông.
Giàu đồng ăn, khó đồng chịu.
Chó vong cương mà bạn cười.
Giàu với nghèo giúp nhau mới thảo
Giàu với giàu giúp đỡ ai khen
Ai ơi chớ chộ trăng thanh mà phụ ngọn đèn
Trăng thanh một buổi ngọn đèn là muôn năm.
Giàu sang phi nghĩa không màng
Khi đồng tâm nhất trí tạo vàng cũng nên.
Giàu chi người ta ba bữa không no
Khó như em đây nuôi nổi học trò đi thi.
Giàu sang khác thể đám mây
Con người lại có khác chi con người.
Giàu ơi thương lấy khó cùng
ẩm thân thương kẻ lạnh lùng cô đơn.
Giàu từ trong trứng giàu ra
Khó từ ngã bày, ngã ba khó về.
Gió đưa ông Đội về dinh
Bà Đội thương tình xách nón chạy theo
Ông Đội vẹ gả con heo
Bà Đội vẹ gả con mèo cụt đuôi.
Gióng đút để thúng bơ thờ
Đòn triêng có lợi thì chờ măng lên.
Giữ chùa không muốn thắp hương
Ruộng thì muốn cấy, đăng mương thì không đào.
Hai hàng nước mắt như mưa
Cương thường đạo nghĩa phân chưa hết lời.
Hai cối tám chày
Trước bày giã gạo sau bày hò khoan.
Ham ăn bẻ bắp Ba Lông
Một ngày ba thúng cũng không ra gì
Ốm đau, sốt rét li bì
Cúi đầu lạy mệ con thì hết ham.
Khi xưa trầu lộn với vông
Đất khô trầu héo để vông tội tình.
Khi xưa buộc lụa cả cây
Nay chù vô sòng cờ bạc bỏ buộc dây bìm bìm.
Khó mà làm bạn với giàu
Thác như con đỉa bâu chân hạc qua cầu dia rơi.
Khó nghèo giữa chợ đèo queo
Giàu sơn lâm khó nhọc cũng trèo mà đi.
Khó mà làm bạn với giàu
Không cân tiền của thốt nhâu nặng lời.
Làm trai trung hiếu làm đầu
Làm thiếp được niềm tiết hạnh giữ câu ân tình.
Làm trai chí ở cho bền
Chở lo mượn vợ, chở phiên mượn con.
Một mình khốn tính, lỡ toan
Như quả bí lạ không biết luận bàn thế nao.
Một trăm thứ bông, bông chỉ cũng đều nở tháng giêng
Một mình bông cúc nở riêng tháng mười.
Mặc ai bán bán mua mua
Đây tui giữ trại coi chùa không biết chi.
Một mình tiến thoái lưỡng nan
Như cò bí nước không biết luận bàn mần răng.
Mượn ai một hai lương thế
Ai ưng cao thì ngồi ghế
Ai ưng thấp thì ngồi đòn
Ai ưng đỏ thì nhuộm son
Ai ưng vàng thì nhuộm nghệ
Ai ưng tử tế thì nhuộm màu hiện
Mược với trời với số đưa duyên
Nào ai cướp lộc giành quyền chỉ ai.
Nam mô bồ đề, bồ tát
Chẻ lạt đứt tay
Đi cày trâu húc
Đi xúc phải cọc
Đi học thầy đánh
Đi gánh đau vai
Nằm dài chịu đói.
Ngọc lành ai dễ bán rao
Giá thấp thì bán, giá cao thì cầm.
Ngồi buồn mà nó nói ra
Muốn đi ăn kỵ mà người ta không mời
Có chỉ đâu có mà mời
Bà lá vàng bạc vái trời rồi đốt đi.
Ngồi bên bậc giếng cheo leo
Khát không dám uống thủ phận nghèo thì thôi.
Ngồi buồn lại giục thêm buồn
Mưa giông không tạnh nước nguồn đổ thêm.
Ngồi buồn vọc nước giỡn trăng
Nước xao trăng lặn, buồn chăng hôi buồn.
Nghèo như em dây da diết việc nghèo
Một năm mười hai thang cheo leo dọi tiền
Nhà rương chuột chạy rung rinh
Mèo bắt không được mèo rình cả đêm.
Những người ăn biếng làm bơ
Sống thừa, chết thải thực dơ dáy đời
Người trong xã hội ai ơi !
Năng đi làm lụng chơ ngồi ăn không.
Nồi ba nấu cháo ba ba
Tam ba như cửu, cháo đà chín chua.
Phất phơ cũng thể mai tùng
Tốt tươi cho lắm cũng cây sung bờ rào.
Quân tù lao xao là quân từ rác
Trai anh hùng xao xác là trai anh hùng rơm.
Quê tôi không mấy bao xa
Ở gần chợ Cạn có qua cái cầu.
Quên đi thì chở, nhỏ lại đây
Hạt tiêu nho nhỏ lại cay hơn gừng.
Ra đi vấp lấy đòn triêng
Suy đi nghĩ lại xóm giềng mình cũng hơn.
Ra vời biết cạn biết sâu
Ở trong lạch hói biết đâu mà dò.
Ru hời, ru hỡi là ru
Con cá lù đù có trả đừng mua.
Ru hời ru hời là ru
Bên cạn thì chống bên su thì chèo.
Sẩy chân gượng lại còn vừa
Sẩy miệng thì phải làm sao bây giờ
Làm người phải đản, phải đo
Phải cân nặng nhẹ, phải dò nông sâu.
Sáng trăng quân từ dạo chơi
Dạo lên, dạo xuống có khi mất quần.
Ta nghe o nó hò hay
Ở trên xóm đôộng vác chày xuống đâm.
Tay bưng bát cơm trong óc thường nghĩ
Tay hưng nồi gạo trong dạ thường ghi
Thảm thương trận đói Bắc Kỳ
Em dang tay bốc gạo mà lệ tràn mi theo đồng bào.
Tích tường, Như Lệ bao xa
Cách một cái hói phân ra hai làng.
Tiếc cho gạo giã hai lần
Đã vo nước lục lại vẫn lửa rơm.
Tiếc vàng đem trộn với than
Tiếc con chim nhạn theo dan le le.
Tham ăn lên cất trên Cùa
Một ngày hai bó cũng thua ở làng.
Thảm thương hạt gạo lắm thay
Ngoài da cám bạc, bốn chày giã luôn,
Thua thầy, thua mẹ thì thua
Cá sình một lứa chẳng mà thua ai.
Thiệt vàng thử lửa, thủ than
Chuông thanh thủ tiếng, gái ngoan thử lời.
Thương thời miễn chấp muôn phần
Đồng hồ cũng có sai phần huống chi người.
Tôi về Gio Hà, Gio Hải nhìn cua, nhìn cá
Anh về Triệu Phước, gặt trước cày sau..
Nhìn về Triệu Độ rộn ràng cuốc đất trồng rau
Nhìn qua Cam Lộ thấy bí bầu đã xanh.
Tới đây làm lụng cho siêng
Bao nhiêu trâu lợn đồng tiền ta giao cho.
Trai Đồng Bào mèo cào không xuể
Gái tú phương để ý chạy theo.
Trăng kia chỏ ý nêu tròn
Một mai mây kéo phải lòn dưới mây
(Trăng kia chì ỷ mình tròn
Một mai mây phải lòn trong mây).
Trâu không muốn ăn cò, cần chỉ phải đè
sừng xuống đất
Khách không muốn lên phà, cần chi phải
cầm tay kẻo.
Trồng cam giữa núi ai ơi
Đến mùa cam chín ai ngồi giữ cam.
Ước sao số phận khỏi bị chà xát dưới đất
May sao có người vực được số phận này lên.
Vàng mười có chữ toan bài
Bỏ vô tiểu ly cân lại thiếu hai lai chẳn đồng.
Xăm xăm vác rựa lên rừng
Cây mô cao thì đốn, cây lùng chừng thì thôi.
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)