Ai bưng trẩy rượu đến đó, chịu khó mang về
Em còn theo chân thầy gót mẹ cho đặn bề hiếu trung
Anh ở cho như điếu thuốc ngon
Em đây ở như miếng trầu thơm
Dẫu có trăm năm đi nữa nghĩa miềng còn lưu
Anh con nhà phụ từ ấm, nằm trong nệm gấm thơ ba
Tấm thân em đây nghèo khó, bận cái áo dinh da không lành
Anh không lui về kẻo vệ anh trông
Chinh thê thì dễ kiếm sau thầy mẹ sinh thì khó tìm
Anh với em như vôi với gạch
Anh với em đạo nghĩa tình thâm
Dẫu ai trao nén bạc đừng cầm mới ngoan
Khó như em đây ít kẻ dám bì
Hiếu trung em chọn giữa, ai có ngoan thì mặc ai
Anh ở chi côi ni đồng khô cỏ cháy
Anh về chợ đấy nhiều tôm
Kiếm năm ba nửa cúng cơm hôm cho mẹ già.
Ai nuôi gà cột gà cồ
Đem về cột lại đưa đồ hôm mai
Biết răng chừ cá gáy hóa rồng
Đền ơn công phụ mẫu mới trọn lòng hiếu trung
Biết lấy chi đền ơn trả thảo, kẻo bên ướt mẹ nằm bên ráo con lăn
Hai đứa mình tính liệu làm răng
Lên non tạc đá xây lăng phụng thờ
Biết lấy chi đền ơn cho mẹ đặng chừ
Mẹ cưu mang con chín tháng có dư mười ngày
Buôn cau đã lớ phải lần
Nói về thăm mẹ hẹn rày hẹn mai
Biết lấy chi đền ơn cho mẹ đặng đây
Mẹ sinh con ra ăn cay, uống đăng, dặn dày tấm thân
Con thương ơn mẹ muôn phần
Ăn cay uống đắng, nằm giường hôi tanh
Bướm xa ba ôm ba mà tủi
Điệu vợ chồng chưa đủ bao lâu
Nào ai cất quán dở cầu
Gái ngất ngơ đằng gái, trai thảm sầu đàng trai
Con ơi đừng khóc mẹ sầu
Cha con bạc nghĩa theo hầu thì thôi
Chị em như chuối nhiều tàu
Tấm lành che tấm rách đừng nói nhau nặng lời
Chim đa đa đậu nhánh dâu da
Hắn kêu lắt la lắt lẻo
Con chim chèo bẻo đậu nhánh măng vôi
Hắn kêu bạn ơi răng không lo về kiếm vợ ở hoài rứa răng
Con cóc ăn trầu đỏ môi
Ai lấy vợ lẻ bố tôi thì về
Mẹ tôi chẳng giận chẳng chê
Mài dao cho sắc mổ mể xem gan
Công thầy nghĩa mẹ tày non
Có chi trả nấy đạo làm con không nài
Chàng về thiếp đã theo mây
Con thơ ỏe lại chốn này ai nuôi
Chiều chiều ra đứng vạt nưa
Không ăn mà chịu oan chưa bạn tề
Có nghĩa với chồng, có hiếu với mụ gia
Chân đi miệng hỏi dò la
Hỏi năm ba chặng chưa ra quê đồng
Chiều chiều xách giỏ hái rau
Ngó về quê mẹ ruột đau oằn oằn
Có cha có mẹ thì hơn
Không cha không mẹ như đờn không dây
Cây kia ăn quả ai trồng
Sông kia uống nước hỏi dòng từ đâu
Cơ đồ gây dựng bấy lâu
Công lao tiên tổ lẽ đâu quên hoài
Mộ phần gìn giữ hôm mai
Những ngày lễ tết chẳng sai lẽ thường.
Có chồng rồi khác chi con ngữa có dây cương
Lôi mô chạy nấy khổ trăm đường anh ơi
Có chồng rồi thì thủ phận đi tu
Nào có ai đưa gương trước mặt cũng giả đò đừng soi
Con ra đí lấy chồng chừ thì đăng chồng chưa
Lấy chồng mai thì đăng chồng mai
Phụ mẫu ở nhà như bát nước đặt lên đùi
Đường hôm một chắc rạng mãi một mình
Chị có phúc được chồng hãy chữ
Em vô phúc được thằng chồng dữ ăn
Một chán cằm nhằn, hai chén cằn nhằn
Bưng ra cả rá nhăn răng mà cười
Có con đi nỏ kịp người
Mắc cho con bú, mắc cười với con
Công anh làm rể giang đài
Con người, người gả cho ai giang hồ
Còn cha gót đỏ như son
Một mai cha chết gót con đen sì
Con gà con vịt chít chiu
Mấy đời dì ghẻ mà yêu con chồng
Có chồng mà nỏ có con
Giống như hoa nở trên non một mình
Chim non chiếm chỗ nhiều nhành
Gái khôn kiếm chỗ trai lành gửi thân
Chỉ thắm xe ngang
Chỉ vàng xe dọc
Khó nghèo đùm bọc nuôi nhau
Để phục vụ hai đường thân phụ trước sau cho vẹn toàn
Con thương thấy mẹ khiến đừng
Hai hàng châu lụy rưng rưng với đầy
Chính thê làm nhà tiểu gỗ
Tiếu khê làm nhà mít đỏ sơn đen
Khi mô tắt lửa đỏ đèn
Chinh thê kêu, tiể thê dạ thiếng khen để đời
Đói lòng ăn hột chà là
Để cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng
Đường đi không tới nửa ngày
Nói về thăm mẹ hẹn rày, hẹn mai
Đi mô bỏ bếp gà bươi
Nương hoang cỏ rậm sao đành bậu ơi
Bậu ơi lui về với chồng con bậu
Choa ơi choa lui về với vợ con choa
Điệu vợ chồng chọn lấy cho cân
Chứ đồng tiền bát gạo kẻ phù chân giữa trời
Đi chợ Đồng cù bánh ít nhân tôm
Hai tay lột lá miệng mồm thả ra
Bởi vì ai tan cửa hại nhà
Cũng bởi vì đàn bà một ướt hai khô
Gặp anh hào hỏi thiệt anh hào
Bên tình bên hiếu hên nào nặng hơn
Đôi lời thề với hương sơn
Làm con phải trả lấy ơn sinh thành
Giàu như người ta mâm vàng chén vạc
Khó như hai đưa mình bát đá mam nan
Ăn rồi có vui thì rửa, buồn thì gác lên giàn đi chơi
Gió đưa mười tám lá xoài
Lấy chồng trong Quảng xa dài đường đi
Đường đi chưa tới nửa ngày
Nói về thăm mẹ hẹn rày hẹn mai
Giàu như người ta ăn cơm ngày ba bữa
Khó như hai chúng mình cũng đỏ lửa ba lần
Giàu như người ta buôn hẹ bản hành
Khó như hai chúng mình
Lên non hái củi dần dần cũng qua
Hai vai gánh nặng trìu trìu
Vai mang chữ hiếu, vai đìu chữ trung
Không ngon cũng mít ngày đông
Không ngoan cũng gái lộn chồng mà ra
Khóc làm làm chi nín đi hỡi bạn
Dù nghe bên nhà đành đoạn không thương
Nước trên khe chảy xuống ngã nguồn
Không nơi ni thì nơi khác em buồn làm chi
Khó thời anh củi, em than
Rảnh đàng công nợ mong nhà tấm thân
Khó nghèo xé vải vá vai
Làm thuê nơi mẹ không kể chi ai chê cười
Khi mô yếm trong áo ngoài
Nay chừ năm núi, không gài cả năm
Lấy chồng ra lính là tiên
Lấy chồng không biết chữ là duyên em bẽ bàng
Làm răng cho cha mẹ vui lòng
Kẻo công cha mẹ mem cơm, trún cá, ẩm bồng lớn lên
Mẹ thương con bồng con ra ngồi cầu Ái Tử
Gái trông chồng lên đứng núi Vọng Phu
Biết rằng chừ bống xê trăng lu
Con ve kêu mùa hạ, biết mấy xuân thu gặp chàng
Mẹ già ham việc tiếc công
Cầm duyên con lại du đông mãn mùa
Mẹ già đốn chuối sau bàu
Trái án là rọc để tàu chơ vơ
Mẹ già là mẹ già chung
Anh lo thang thuốc anh giùm cháo cơm
Mẹ ơi chớ gả con xa
Chim kêu vượn hú biết nhà mẹ đâu
Mẹ ơi chớ gả con gần
Một lần họ chửi chín lần mẹ nghe
Mẹ già cuốc đất trồng khoai
Con đì đò dọc theo ai không về
Mẹ già ham việc tiếc công
Cầm duyên con lại thu đông man rồi
Mãn rồi cai đội hồi hương
Trai về làm ruộng, gái buôn nuôi chồng
Mẹ già bốn liệu , bốn lo
Mùa thu tuyết lạnh nằm co một mình
Mẹ già như chuối bà hương
Như xôi nếp một như đường mía lau
Mía lau vừa ngọt vừa mềm
Không dao mà tiện không tiền mà mua
Mẹ ơi chớ đánh con đau
Để con bắt ốc hái rau mẹ nhờ
Bắt ốc ốc nhảy lên bờ
Hái rau, rau héo, mẹ nhờ chi con
Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng
Một chấn bước ra, một chân em bước lại
Tay bồng con dại, ngồi lại thắp hương
Ông trời cao, sao sớm đoạt người thương nửa chừng
Nơi mô không ưng thì mẹ ép
Nơi mô đẹp thì mẹ không thương
Em muốn lấy chồng báo đáp thông đương
Bởi trời côi không cột nên náu nương đợi chờ
Nào chi anh đau bênh khúm, bênh khiu
Em giả lá tía tô
Nuôi anh hết bạc hết vàng
Nay chừ trăng da dài tóc phủ phàng duyên em
Nón mới thì dễ ướt mưa
Anh ham vợ đẹp thì thưa việc làm
Nào lời ông thánh dặn rằng
Có tiền, có cửa không bằng có con
Nuôi con mới biết sự tình
Ngày xưa mẹ cũng nuôi mình làm ra
Nơi con không thương thì thầy mẹ ép
Nơi tình ưa ý đẹp thì thầy mẹ đón ngăn
Thân em khác chi đá nằm côi cỏ biết làm răng đặng chừ
Người ta nát dậu còn tre
Mình đây nát dậu nát nhánh nè cũng không
Người thác thì đã yên rồi
Để cho người sống ở đời bơ vơ
Ba năm nhang khó phụng thờ
Đầu đội chữ hiếu tay sơ chữ tình
Chữ hiếu trung thiếp tôi gánh đáp một mình
Chẳng hay chàng có thấu tình thiếp chăng
Nhà trường lại lợp tranh mây
Thân anh hai vợ như dây buộc mình
Nguyệt Nga xa Vân Tiên hãy còn mang bức tượng
Thúy Kiều xa Kim Trọng còn nhớ nguyện biến thề non
Có làm răng em lại dứt nghĩa vuông tròn
Để quên câu tình chồng nghĩa vợ lại còn mỉa mai
Ở bên anh khống thấy nỏ mẹ
Bên em quạng quẽ có ai
Hai tay vịn lấy quan tài
Thân phụ hời, thân phụ hỡi không sống lâu dài với cháu con
Ơn thầy đồng núi, nghĩa mẹ đồng non
Trả chừng mô hay chừng nấy, chớ đạo làm con không biết chừng
Ơn ba ba năm chưa trả, nghĩa mẹ chín tháng dưỡng dục cù lao
Em đi về giữa tiết ba đào
Em tứ bẻ thủ tiết chớ lăng xao chàng buồn
Ơn ba năm nhủ bảo răng không ai biết
Nghĩa mẹ chín tháng dưỡng dục thiên hạ đều hay
Chàng ơi, biết lấy chi mà đồn công ơn thầy mẹ
Kéo uống đắng với cay bao tháng ngày
Ơn thầy như núi, nghĩa mẹ như biển rộng láng lai
Tấm thân em đây như bát nước không chọng nỏ sai
Đầu hôm thì một chắc, sáng mai thì một mình
Ơn thầy nghĩa mẹ tào khang
Em đây chưa trả nổi huống chi chàng dửng dưng
Ra đi mẹ nỏ cho đi
Hẹn sai lời hẹn mẹ thời chớ trông
Ra đỉ bỏ mẹ ở nahf
Gối nghiêng ai sửa, chén trà ai bưng
Ru em, em théc cho muồi
Để mẹ đi chợ mua trâu về cày
Ru con con théc cho say
Để mẹ đi chợ mua bánh đòn cho ăn
Ru con con ngủ cho muồi
Nước non ai gánh, mẹ ngồi ru con
Sinh con há dễ sinh lòng
Đến kkhi lấy chồng cha mẹ còn lo
Tiếc thay cái tậm lụa đào
Áo rách chẳng vá, vá vào áo tơi
Trời ơi có thấu chằng trời
Lụa đào mà vá áo tơi sao đành
Tay cầm nạm đũa quăng ra
Trước thì bậy bạ, sau thì thành đôi
Lẻ đôi, ta kiếm đường đuôi
Không thầy, không mẹ thì mồ côi một mình
Tình xa nhưng nghĩa không xa
Đi ngang cũng ghé vào nhà, trước thăm thầy mẹ sau là thăm em
Tay cầm hai cây hương, cây tát, cây đỏ
Tây cầm hai bụi cỏ, bụi héo, bụi khô
Đêm năm canh những ôm nấm khóc mồ
Ngày sáu khắc lạnh lẽo, biết đời mô cho chộ chàng
Tham giàu phụ khó ai khen
Khác chi cho châu châu rang đèn bay vô
Tay cầm cái ấm cái ô
Cực em, em chịu lẽ mô làm hầu
Trách lòng phụ thầy mẹ sờm ừ
Có lượng vàng đi nữa, chuộc chừ không ra
Thầy mẹ ép con như muối ép dưa
Không cho con chọn con lựa cho đẹp vừa ý con
Thầy mẹ thiếp cũng như thầy mẹ bên chăng
Nên chi tạc đá xây bia vàng, thờ chung
Trách lòng thấy mẹ ri nì
Nơi xứng duyên ocn thầy mẹ không gả
Nơi không xứng gì thì thầy mẹ ép duyên con
Trách lòng thầy mẹ cầm cân
Không xê đi xích lại một đôi phân cho con nhờ
Trong Quảng mà ra lấy chồng đây
Cha gài tạm vắng biết vầy làm sao
Than rằng, bọ nếu, tui đơm
Thêm dì chi nữa cho tốn công bọ hè
Than rằng mít chín quạ kêu
Mụ gia thương rể, mọi điều mọi thương
Thế gian được vợ mất chồng
Có mô mà được tiền rồng cả đôi
Vợ chồng dâu phải mớ tôm
Anh mua cho mớ nọ, anh chần cho mớ kia
Vợ chồng người ta sớm tối bên nhau
Hai đứa mình như con chuốc chuốc lủi ngoài bơ ao
Vui chi mà lại soi gương
Cha gài mẹ yếu khổ một trăm đường cậy ai
Vật chi giữa chợ không ngon
Xin em bớt miệng chồng con nhờ cùng.
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)