Ai hay nông nổi mần ri
Ngày xưa ở rứa vội chi trao lời
Ai mà ở bạc có trời
Lòng ăn khăn khắn một lời như xưa
Anh ơi không nghĩ không suy
Xa thấy ngái mẹ cũng vì nợ duyên
Ai ơi đi dường bặt một mình
Phất phơ chéo áo trông chừng người thương
Người thương vô số hải hà
Một trăm nơi không được thiệt thà một nơi
Ai ra Hồ Xá cho em gởi hai chữ tạc đá vào tâm
Mấy lâu nay tin tức vắng dần
Hỏi thăm người bạn cũ có nhớ mấy lời thằm hay không
Anh ra về em muôn về theo
Sợ qua truông cát nóng, qua đèo đá dăm
Anh ra về đừng có ngó lui
Để em ngó dọi ngùi ngùi thêm thương
Anh về em muốn về theo
Thấy mẹ có hỏi nói bạn nghèo đưa nhau
Anh đà có vợ có con
Đừng tưởng tới mụt măng non trái mùa
Anh đà có vợ thời thôi
Không phải mắm nêm chuối chát mà muối moi cho nhiều
Anh yêu em
Nhưng nhà anh không có lợn có gà
Anh muốn sum vầy với em
Anh còn sợ bản làng
Anh yêu em, em ơi
Anh còn sợ lòng anh em, chú bác
Anh thương em đứng ngái xem ra
Kẻo con mắt thiên hạ lách qua như đèn
Anh đi ba bước khỏi cươi
Bỏ nỗi thương nỗi nhớ, bỏ nụ cười lại đây
Anh về ba bước khỏi cầu
Bỏ nỗi thương, nỗi nhớ, nỗi dầu lại cho em
Anh có vựo rồi sao không đoái lại cho em hay
Tiếc công em chờ đợi lâu nay cho phiền lòng
Anh về em dặn một câu
Ai có kêu đừng đứng lại mà có ai trao miếng trầu cũng đừng ăn
Anh thương thì liếc lông mày
Chớ trừng con mắt bạn hay bạn cười
Anh về có nhớ nghĩa em không
Dạ em nóng nảy như xông than hương
Anh ra về mỗi bước mỗi xa
Bao nhiêu nước bước - nước mắt em sa nhớ chàng
Anh thấy mềm, anh ước ao muốn vịn
Anh thấy dai, anh muốn được cắt thử
Anh đi lên động, đi qua đèo
Anh mong đi trúng lối có hoa mây
Anh đi trên rẫy anh bước trên nương
Anh mong gặp nơi có hoa dưa chuột
Anh qua làm rể ăn cơm với cá
Thiếp về làm dâu nên chàng ăn rau máu rạm đồng
Suy đi nghĩ lại đạo vợ chồng phải theo
Anh đà bỏ bướm theo hóa
Ngày mai em sẽ theo chồng cho anh coi
Anh đứng làm chi ngoài đường
Dựa hàng rào, hàng rào nát
Dựa nuộc lạt, nuộc lạt tan
Vô đây có ghế xà cừ
Tội chi đứng cửa đứng đàng mần chi
Sương sa gió xuống gan vàng quặn đau
Anh ở nơi đây những thương với nhớ
Em ở dưới nớ những thảm với sầu
Biết ràng chừ cho được chữ hoàn châu
Hai ta ngồi lại phân câu ân tình
Anh đà có vợ thì thôi
Anh đứng tơ tưởng bánh với xôi trên chùa
Anh đến nơi đây quyết ở không về
Tạm tiền mua đất để lập quê chốn này
Anh đưa em lên đến ngã tư Sòng
Em trửo về Cam Lộ, anh trở lại huyện Triệu Phong với ai chừ?
Anh về kiếm vợ cho xong
Em là tép nhỏ lộn rong khó tìm
Anh đà có vợ ở nhà
Có cơ, có nhánh nói mà ai tin
Anh ra đi cay đăng như gừng
Đường xa xôi ngàn dặm, xin đừng nhớ thương
Anh xa em từ tháng năm năm ngoái
Tửo lại mùa vại năm ni
Tưởng chừng mô thành đôi bạn
Ai hay ở đó cũng ri như mình
Anh lập bồn ra sao không kiếm trắc bách diệp mà trông
Trồng chi lan với huệ, bằng bỏ bồn khong cho rồi
Anh xa em ra vi thiên hạ hay vì thúc bá tới xui
Đó băn khoăn đó nhớ, đây bùi ngùi đây thương
Anh đi chơi Cam Lộ, cho em nhắn mua dùm cái yếm lụa
Anh đi chợ Thạch Hãn, anh mua hộ chiếc khăn nhiễu tua
Mua cho em vòng cườm nhỏ đeo cổ
Mua cho em vòng bạc lớn đeo tay
Anh thấy môi em đỏ thắm như đang ăn trầu
Anh thấy mắt em đưa duyên như con cá lượn
Môi em đỏ chỉ làm anh rạo rực, nhưng sợ muộn
Em đẹp như cô gái Lào, anh đến với em có chậm chăng?
Ước gì anh được ở bên am
Ước gì dàng cho anh cùng em làm chồng làm vợ
Anh đừng năn nỉ theo hoài
Để nước mắt em sa giọt văn giọt dài theo anh
Anh đừng vì nă nỉ sự duyên
Để đó đau dạ đó, đây phiền lòng đây
Anh ở làm răng mà thấy mẹ không thương
Như cây khô đứng giữa đường tội chưa
Anh đi mô lật đật cho đứt gióng bể vò
Từ từ chờ thiếp để thiếp lo với chàng
Anh thương em đầu hôm, chi sáng, tàng rạng đến mai
Nay chừ em đã nghe ai
Để tranh mòn, rui mọt, mèn ohai đi hỡi mèn
Anh có vợ rồi thương em còn đặng
Em có chồng rồi nghĩa nặng khó phân
Anh thương em, lui về sắm buồn cau cho tốt, hũ rượu cho đầy
Giờ dần cho đứng tảo, giờ mão có anh đây
Hai bên sui gia ngồi lại, thiếp với chàng trao tay gởi lời
Anh ra em ra em cứ ở làm ri
Khác chi bông hường lỡ tiết, em ở chừng ni cũng đành
Anh yêu em, tình yêu dẻo thơm như cơm nếp
Đặc sánh, thơm tho như sáp ong mùa nắng
Ánh quyến luyến nhà em, gắn bó như nếp dẻo nhà em
Tinh quyện chặt như nhựa cây sui
Anh có yêu được em như lòng anh ao ước không
Anh muốn hỏi những loài chim
Con chim gì hót hay nhất rừng xanh
Chim ơi! Hãy cùng ta đến gặp cô gái đẹp
Chim sẽ hót cho cô gái nghe
Ta sẽ thổi kèn tảial dưới chòi ru cô gái ngủ
Chim hãy giúp ta lấy được em về làm vợ
Ta thương cô gái quá chừng
Ao xa bâu rãng đành hỡi ao
Thiếp xa chàng lỗi đạo làm răng
Lời thề núi lở non băng
Chàng mà xa thiếp họa ông trăng xa trời
Ba tàn rớt xuống cội cây
Đó là mấy mới chê đây cỗi cằn
Ba phen bắt lấy một phen
Đậu xanh trôi vỏ nấu với đường phèn xứng chưa
Ba tàn thì tới tay anh
Cớ chi ba búp để dành có nơi
Bạc vàng kết nghĩa mau phai
Giống như bông cẩn, nở mai chiều tàn
Bạn về có nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ như trăng nhớ trời
Bạn vui tui cũng vui theo
Xem vô gia sự thui nghèo hơn ai
Bắt thang lên hái trầu vàng
Hái năm ba ngọn đưa chàng về quê
Bần cư trụng thị vô nhân vấn
Phú quí sơn lâm hữu khách tầm
Ai tầm dạ thiếp đây cũng không tâm
Chờ người bần cư trung thị kết nghĩa tri âm trọn đời
Bận rày bớt nhớ, thôi thương
Anh lui về ham vợ, em đây kiếm đường chông con
Bâng khuâng người về kẻ ở, bát ngát kẻ nhớ người thương thương
Rạng ngày em đành cất gót hồi hương
Cho tôi xin dặn cùng bạn, bốn chữ đạo, ngại, cương, thường chớ vong
Bấy lâu nay cách trở giang biên
Con cá sâu không lội, con chim phiền không bay
Bấy lâu nay cách trở non cao
Héo khô lòng lựu lại gặp đào giải khuây
Bấy lâu nay xa ngái bạn vàng
Không tiền mua thuốc lượm tàn hút chơi
Bấy lâu ni chàng lênh đênh bốn biển
Nay chừ thiếp lận đận chữ non cao
Nay chừ thấy mặt, mừng sao hỡi mừng
Bên anh xa xa một trăm trượng
Bên em ngái ngái một ngàn tầng
Trời cao đã định, em thường thầm thì phải thương
Biết răng chừ trúc hóa thành mai
Lụy lâm lâm lụy thiếp nghe ai bỏ chàng
Bóng em lấp loáng như sao mới mọc
Dáng em lấp loáng như vầng trăng non
Hình em vầng vặc như trăng đêm mười bảy, người ơi
Ta đi tìm gặp người ơi
Tính em vời vợi như trăng đêm mười sau người ơi
Ta lần đi tìm đến người ơi!
Bông chi thơm bằng bông đại thọ
Trái chi ngọt bằng trái đào tiên
Em tham nơi thầy mẹ thảo hiền
Giữ cái chân em cho trọn chứ của vơi tiền không ham
Buổi tháng giêng tháng hai cắn móng tay không ra máu
Đi vay đi tạm được sau quan hai tiền
Tưởng là kết nghĩa trao duyên
Ai hay chằng xa thiếp, cách trả sáu quan với hai tiền lại đây
Buồn rầy buồn rĩ nghĩ lại buồn riêng
Hai tay ôm quả đào tiên
Miệng vui cười hớn hở, dạ ưu phiền chứa chan
Bước tới vường hoa trách vườn hoa vội nở
Bước tới đò đầy vội chở khách đông
Trách em sớm vội lấy chồng
Bỏ duyên chàng lơ lửng không biết mặn nồng với ai
Bướm xa ba bướm hay còn ôm ba mà tủi
Đạo nghĩa vợ chồng chưa túi bao lâu
Nào xẽ vỗ lật ván tháo cầu
Gái ngất ngơ đàng gái, trai thảm sầu đàng trai
Cá nằm dưới nước cá nghe
Coi người quân tử bỏ chuôm nè nơi nao
Canh một canh hai tâm sầu bát ngát
Bước qua canh khác trăng đã vội gác non đoài
Nỗi tư tình chàng để cho ai
Đem năm canh ngày sáu khắc dại ai hoài tình thương
Càng chờ vàng vắng tin anh
Có đâu duyên thiêp xuân anh rứa hoài
Căn duyên chi bạn
Số mạng chi choa
Chưa gần mà lại đã xa
Trời ơi đất hỡi để mà nhớ thương
Cầu cao ván mỏng gio dồi
Em qua không đặng, em ngồi lại đây
Cây tùng cây bá anh chê
Cây đa, cây dưa sum suê anh dùng
Cây khố chết đứng đó rồi
Ánh gắng công vun quén cho nảy chồi thì họa may
Cây cao bóng mát không ngồi
Ra ngồi giữa nắng trách trời không dim
Chàng tàng ba bên chàng ràng
Côi thôn cũng mát tên làng cũng không
Chàng chớ ham hoa trắng nhụy vàng
Một mai hóa búp không thấy đường mà ra
Chàng đã lên non tự ải
Chàng xa thiếp xuống sông cái tràm minh
Sống làm chi đây mà chịu chữ lên đênh
Én nam, nhạn bắc tội tấm tinh bạn ơi
Chàng trao cho thiếp một miếng trầu thì miệng nhai mỏi thăm
Thiếp trao cho chàng một điếu thuốc thì hút lửa dậy khói bay
Được nên chồng vợ thì hay
Rùi thời đói khổi có ăn mày cũng phu thê
Chàng ràng cá chạy quang nom
Nhièu con hé rạng biết chơm con nào
Chiếc vòng bạc này của mẹ anh
Trước khi chết mẹ gửi lại
Bây giờ anh dành tặng riêng em
Anh muốn cùng em ăn một mâm cơm
Nếu em bằng lòng hãy về với anh
Chiều chiều ra đứng vạt ngò
Miệng kêu tay ngoắt ơi trò áo đen
Áo đen, áo trắng, áo đà
Chẳng bằng áo nỗi đừng xa dễ nhìn
Chinh thê thì làm cái nhà dọc
Tiêu thiếp thì làm cái nhà ngang
Thượng chua, hạ ngõ, buồn trong bếp ngoài
Nay chừ có bạn nghe nói
Xiêu lòng tạc dạ, bỏ em giữa chốn non đoài khổ tâm
Chim ơi bỏ cá sao đành
Không nhớ khi cá kia ẩn bóng, chim đậu cành ni non
Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội
Huống chi chàng để mẹ già ngày đợi tháng trông
Chàng ơi, chút tình thêm, nghĩa vợ chồng
Bến đò cưa em đợi, đường cũ em trông anh quay về
Chim ra khỏi lồng khôn trông trở lại
Không nhớ chi lồng, nhỡ ngãi người nuôi
Huống chi duyên chàng nợ thiếp mà nguôi sao đành
Chim trời dại lắm không khôn
Núi lâm sơn không đậu lại đậy cồn cỏ may
Chim bay về núi túi rồi
Chàng đi bỏ thiếp chịu đời héo khô
Chim xanh ăn trái xoài xanh
Ăn no tắm mát, lên ngàng nghỉ ngơi
Cực lòng đây lắm chàng ơi
Có nơi mô đồng không, mông quạnh chành ngồi cho thiếp phân
Chờ anh bưa tuổi em tra
Bưa duyên em lạt
Bưa hoa em tàn
Chợ Phương Lang nhiều hàng nhiều quán
Gái Phương Lang lắm kể đẹp xinh
Trai làng Cổ Lũy sang chơi
Gặp cô em gái ngẩn ngơ mấy ngày
Chuông không đánh thì không kêu
Đèn không khêu thì không rạng
Vì ai nên không trọn mấy lời thề
Chén rượu nồng ai vội chước cho bạn mà bạn say mê
Bạn quên câu tình chồng nghĩa vợ
Bạn vất chín lời thể của em
Có thương thì thương cho chắc
Bằng như trục trặc thì trục trặc cho luôn
Đừng như con thỏ nọ đầu truông
Khi vui giỡn bóng, khi buồn giữ trăng
Có chồng rồi thì thủ phận đi tu
Ai cso trao qua gương vàng trước mặt thi giả mù đừng soi
Có thương, có đợi, có trông
Không thương ai đứng trăm đồng mược ai
Con thằn lằn chắt chắt mái rui
Hèn chi bạn lại xa tui
Khác chi chiếc thuyền không bến giữa bể sóng đập, gió nhồi, tội chưa
Con chim nho nhỏ
Đỏ mỏ xanh lòng
Đỏ mòng xanh kiến
Nó kêu xao xuyến nhiều tiếng lạ lùng
Kêu sao kêu lại cho quân tử nghe cùng
Phải duyên công tử kết, phải lòng công tử thương
Con chim đa đa đậu nhánh đa đa
Hắn kêu ba tiếng thắt tha thắt thèo
Con chim chèo bèo đậu nhanh mai tùng
Thấy mẹ bên nhà cướp cùa lường công
Anh đây liều mình gánh năng qua sông chìm đò
Con cá tróc vảy tróc vi
Nhằm khi nước chảy
Cần câu anh gãy, tại bụi trúc cong
Trách người mối lại cho xong
Phận em em đợi ôm tấm lòng nhớ thương
Con ve kêu veo veo
Con chim cu gật gù tiếng gáy
Mẹ bảo em còn nhỏ
Cha bảo em chưa nên nhận “ của bỏ”
Lòng em lại có lửa cháy âm âm
Trông khách đường xa, trông bạn đường gần
Cầm chiếc kèn amam
Em rụt tè chưa dám thổi
Anh có yêu em thì đến gần, nói nhỏ
Con chim chài chài đậu bên ni que sáo
Chờ nước ráo đậu sang que say
Nợi nhà giàu không trả thì vay
Duyên chàng nợ thiếp biết mầy ngày cho nên
Có chi đường cái có cân
Em nhắc quê em lại cho gần quê anh
Dao sắc đem cắt trái cà
Trước là dọn khách, sau nữa dọn mẹ già bên em
Dao vàng chích ruột máu rơi
Ruột không đau mấy bằng lời anh phân
Dặn lòng chưa kịp dặn lời
Gà kia vội gáy để ông trời rạng đông
Dầu hao tim bấc khó cầm
Xa xôi chi đó mà lầm lấy nhau
Dòng nước anh đã trào đến, con nước em đã dâng lên
Em muốn giơ tay nhận, em muốn dang tay đón
Em thấy anh, muốn so ngay ngón tay giữa, muốn đo ngay ngón tay út, anh ơi
Duyên đôi ra thề nguyện từ trước
Biết bao giờ ta được cùng nhau
Duyên chi là duyên bất phụ mẫu?
Nhất nhật bất kiến ( là) tam thu hề
Chớ bấy lâu nay cách trở bây về tay ai
Dứt tình kẻ ở người đi
Cũng như Kim Trọng biệt ly Thúy Kiều
Đá trên non có viên trằn viên trở
Thiếp có thường chàng thì thương đỡ, không dám thương lâu
Như người bện áo hai bâu
Đêm nằm canh thì anh chung tình với vợ, ngày thả lưới buông câu, em lầm
Đã yêu nhau, đừng như con mang khi kêu đồi này khi tác đồi kia
Đừng như con gà rừng khi gáy đồi này, lúc tộc ở đồi khác
Đây phân với đó mần ri
Giàu cũng ăn, khó cùng chịu giữa ni cho rồi
Đèn hết dầu đèn tắt
Hương kia không thắp bởi vì hương lụy hết thơm
Khuyên anh chớ tới đêm hôm
Thế gian đồ thổi: nam, nồm gần nhau
Đêm năm canh mơ màng tâm sự
Ngày sáu khác bưng chén quang hà, nhớ chữ tam bôi
Chừ ngó qua bên bạn, gia đạo đã thành rồi
Tội em chừ thiếu chiếc, lẻ đôi một mình
Đêm khuya thắp dĩa dầu đầy
Dĩa dầu hao cạn, nước mắt đầy tuôn rơi
Đêm năm canh em nằm không ngủ
Ngày sáu khắc rục rũ không tươi
Khóc lên thì sợ bạn cười
Bấm gan mà chịu với người, người ơi
Đêm năm canh mập mờ bóng thỏ
Ngày sáu khắc tương ngộ khóc ròng
Trông cho gặp bạn loan phùng
Để phân qua lời nói, để chút lòng ngại nghi
Đến đây làm mướn cho siêng
Có nơi mô đứt gióng, lọi triêng nối cùng
Điê đây mà chẳng thấy về
Hay là ăn cận ngồi kề với ai
Đò ra sao văng anh ra
Hay là say đăm nguyên hoa mô rồi
Đò đưa đò đợi mược đò
Đây đã có chốn ấm no đây rồi
Đời chờ trức ở với mai
Đợi chờ anh ở với ai chưa chồng
Đừng vộ ăn nóng mà hư
Để lâu càng chín càng dù càng ngon
Đừng có năn nỉ ai ơi
Trước sau răng rứa không nguôi lời thề
Đừng sầu ( mà) nọ má hồng hư
Duyên chàng nợ thiếp từ từ mà phân
Đừng bên ni khe ngó qua bên tê khe thấy bụ tre, bụi trừa, bụi đựng
Ngó xuống dưới sông nọ có hòn đá, hòn đừng, hòn nằm
Thiếp với chàng đạo nghĩa trăm năm
Dầu không thành chồng vợ, sớm viếng, tối thăm cũng tình
Đứng xa xa cách ba cây liễu
Ai đi yểu điệu giống dạng người thương
Phải người thương thì dớm gót lên giường
Để cho em phân câu trò chuyện kẻo ni náu mai nương dọi chàng
Đứng bên ni sông ngó bên tê sông, người đông quá hội
Em đây bực mình muốn lội sang sông
Sợ một mai tê sông dài nghĩa ngắn em kêu không thấu dò
Đứng ở Đông Hà ngó qua Gia Độ
Đứng ở Gia Độ ngó chộ Đông Hà
Chữ tình gài lại, chữ ngãi gài qua
Thưa cùng bác xã cho tôi được kết nghĩa giao hòa cùng anh
Em bước chân xuống đò, xách mái chèo kêu cái ẹo
Chàng ở lại ruột héo gan khô
Biết rằng chừ Hán lại gặp Hồ
Chằng mà gặp thiếp phân phô đôi lời
Em cầu cho anh thi đỗ làm quan
Lui về ra đứng lại trước đình làng
Thân em như con gà trống tía
Đứng trên khám vàng nhìn ra
Em chờ anh ba bốn ngọn trăng
Thư từ vắng gởi, em mới băng lấy chồng
Em có chồng rồi như chim mắc cạn
Anh cóv ợ rồi nhưa ngựa có dây cương
Muốn hò nhân nghĩa vấn vương khó hò
Em có chồng, chồng ở ngái
Anh có vợ, vợ ở xa
Chứng mình có thương thầm nhớ trộm
Hai đưa ở nhà có biết mô
Em đáng vút nếp nấu xôi
Nghe anh có vợ, thúng trôi nếp chìm
Em đứng bên ni tai cối ngó về bên tê tai cối
Thầy người bận áo nối thương ra chi cho thương
Thương thời sợ lỗi đạo với gia nương
Cơ chi rảnh tay như ngày trước gá nghĩa tơ lương với chàng
Em đứng bên ni sông ngó qua bên tê sông
Thấy người ta đông như hội em cũng muốn sang đông
Sợ mai đây sông dài, nghĩn ngắn, thiếp không gặp chàng
Em gặp anh đây đáng lẽ không chào
Chừ nghiêng vành quành nón thì nước mắt dào như mưa
Em hỏi anh có thiệt thương không
Để mùa thu em đợi, mùa đông em chờ
Em không tham nơi mâm thau, chén bạc
Không tham nơi chén kiểu bịt vàng
Mà tham nơi bát đá, mâm nan
Một mai có thất cơ lỡ vận, thế giỏi khổi cười
Em không tham tiền trăm, bạc bỏ
Em không tham nơi gạo có, ló nhiều
Em tham anh một thể mò côi con dòng
Em không tham ruộng mẫu trâu bầy
Tham anh một tiếng sum vầy ba con
Em như con cá tung tăng giữa vực sâu
Anh muốn thành tấm chài dày để buông vây bắt lấy
Em như con cá lấp lánh giữa dòng thác chảy
Anh muốn thành tấm chải to bủa ra đón bắt cho kỳ được
Em nghe anh có vợ dưới làng
Cầm hèn chi anh tránh ngõ nàng không vỏ
Em ra lấy chồng xa xã
Chiếc thuyền ngã giữa sông
Như ruông tư điền đem bán mái đoạn ngó trông chuộc về
Em ra lấy chồng dạm nơi cam khổ
Anh ra lấy vợ dạm chỗ giàu sang
Một mai anh có đi võng giá xe vàng
Cũng dừng chân lại cho nàng hỏi thăm
Am ra lấy chồng sinh con trai ra trước
Anh ra lấy vợ sinh cái gái ra đầu
Để kết đôi phu phụ giải nỗi sầu khi xưa
Em yêu anh, vì anh làm được một cái rẫy to như bãi thúng
Em yêu anh vì anh làm được cái rộng như kẻ giàu có
Gái thương trai đứng đàng đứng ngõ
Tria thương gái chưa tối đã đi
Cá tróc vi hiềm vì nước chảy
Cầu câu gãy niềm vì vụi hóp nọ tre cong
Ơi người mối lai thong dong
Cực thân em thì em chịu chứ biết chờ mong chi chừ
Gặp anh đầy đáng lẻ làm thinh
Một vì duyên, hai vì nợ, ba bốn vì tình phải theo
Gặp anh trữa chợ, bỡ ngỡ khó chào
Nghiêng vành cúi nón, nước mắt dào như mưa
Gặp nhau giữa chuyến đò đầy
Trở qua mắt khách chào không giám chào
Gặp nhau đây phân giải đôi từ
Kẻo một mai tê cá về sông vịnh, không biết ôm lừ đợi ai
Gặp nhau đày anh hỏi thiệt lời
Hỏi trâu kia đứng đó biết trâu trời hay trâu ai
Giả đò thăm lí ngó đồng
Ra thăm em bậu có chồng hay chưa
Giàu sang em không mộ, em mộ cái nơi ở mĩ miều
Bữa mai ăn dĩa rau mát dạ
Chén cháo buổi chiều cũng đành tâm
Giàu sang tại mạng
Đôi bạn sớm hành
Ôm lệnh hoàng thiên
Biết ai giàu có mà ôm duyên đợi chờ
Gió đông nam thiếp đưa chàng sang sông vịnh, chàng an phận chàng
Thiếp lui về ôm bến sầu riêng
Gió mát trăng thanh bạn lành vắng mặt
Tại anh nghe tiếng chày khắc cốt, anh tìm lối hỏi bằng đồng
Tới đây phàng phô lời nói bởi anh ở cánh đồng thì xa
Gió liu riu dày chiều đứt đoạn
Thiếp trông chành như trời hạn trông mưa
Gặp nhau đây phân giải đôi lời
Kẻo một mai biền biệt biết khi mô gặp chàng
Gối luôn nửa kê nửa đắp
Nệm luôn nửa đắp nửa nằm
Thiếp chàng tình nghĩa trăm năm
Liệu àm không thì chồng vợ thì sáng viếng tối thăm kẻo buồn
Hia ta như yến cùng anh
Như loan với phượng trời dành có nơi
Đừng có năn nỉ ai ơi
Nào ai có bỏ nghĩa ai mà sâu
Sông ngấn, ô thước bắt cầu
Theo nhau cho trọn từ đầu tới đuôi
Hai bên quán xá lao xao
Muốn nghiêng tai nói nhỏ mà sợ thị mắc bào không nghe
Hai ta đã lỗi lời thề
Khác chi ngựa sa nước bước cũng trở về trạm cung
Hai tay em ốm bốn trái bòng
Tôi lăm le muốn gọt, sợ lòng mẹ cha
Hai ta ở vậy chờ nhau
Khác chi con cá cạn ở bài chờ mưa
Hai ta miệng ước sa lời
Đó bỏ đây không tội mấy, đây bỏ đó tôi ông trời ai mang
Hai ta ở rứa chờ nhua
Khác chi con bướm đi sau hỏng rồi
Tham giàu chịu khó ai khen
Gia như châu chấu rạng đèn bay vỏ
Háy con hai ngó tây đông
Lễ chưa thành lễ nên rồng xa mày
Hỡi anh răng rứa mà xa
Vì thấy với mẹ hay là vì anh
Hỏi em đã có nơi nào
Để anh qua lại được trao ân tình
Huệ xa len đêm than ngáy thở
Tình xa nợ đêm nhớ ngày thương
Vì ai dứt mối lơ tương
Em đi ngang cửa thầy người thương mà đau lòng
Kể từ ngày xa bạn loan phòng
Bưng bát cơm lên bỏ xuống, nỏ vô lòng hô mo
Kết đòi phu phụ kẻo già
Trăng kia đứng bóng để qua mấy hồi
Khen ai khéo tiện con cờ
Khéo xây con bướm ai ngờ bén duyên
Duyên sao duyên khéo mơ màng
Chộ hòn gạch trắng tưởng vàng nâng niu
Khế rụng bờ ao, ngọt ngào chi mà chàng chuộng
Cam sành rụng cuống chàng hãy còn chê
Lựu đào chàng cũng không mê
Mà mắm nêm, rau luộc chàng cứ mê chi rứa chàng
Khe đêm em xuống đấm đố thổ phên
Trách lòng anh tệ ôm mền ngủ đi
Khi em chưa chồng răng anh không ngỏ ý
Nay em có chồng rồi anh đón ngõ trao thư
Trao thư em nỏ dám cầm
Hai hàng châu lụy ướt đầm má em
Khi xưa mà nỏ vuông tròn
Nay chừ qua cầu ải bắc ai còn trông ai
Khi xưa ước đó vơi đây
Nay chừ mưa tạt, gió vầy nên xa
Khi tê em chưa có chồng, sao anh không ngăn mưa đón gió
Nay chừ em có chồng rồi sao anh cứ đón ngõ đưa thơ
Đưa thơ em nỏ dám cầm
Am cầm thơ, mai rớt xuống đất, duyên rùi nơ thâm anh ơi
Khi xưa thiếp thiếp chàng chàng
Nay chừ phân rẹ hai đàng trời ơi
Khi xưa em nghe anh thì đến nỗi răng
Bây chừ em nghe thiên hạ nên trăng xế chiều
Khi vui như thể hội hè
Khi buồn như thể con ve kêu sầu
Chàng ơi bỏ thiếp đi đâu
Để năm canh không ngủ, cạn dầu, bấc hao
Khi đường xa
Gặp em đây hay lời hay lẽ
Hỏi em làm vợ, em có ưng không
Khó than khó thở lại khó phân trần
Tóc không vò mà rối, ruột không vần mà đau
Khó nghèo nên mới lên nương mót của
Khuyên cùng chàng chớ tủi cho thiếp buồn
Công thầy nghĩa mẹ gắng trả cho tròn
Đôi lứa mình cực chừ sau sướng, cúi cổ lại nguồn cũng ấm thân
Khoan khoan mời bạn vô nhà
Khăn vuông lau mặt, chiếu hoa trải ngồi
Không đi thì sợ anh hờn
Ra đi đường trợt đường trơn như dầu
Không ra về thì thương quê nhớ quán
Ra về thì đứt đoạn gan trường
Thôi khổi há dễ ở lại với người thương
Để cho hai bên thiên hạ phổ phường cười chê
Không ham dò đọc bảy chèo
Đến mùa nợ bắt, nợ trao
Hai cánh buồm xếp lại, bảy mái chèo gác lên
Không thơm cũng thể hương đàn
Không trong cũng thể nước nguồn Hàn chảy ra
Khúc sông khúc lở khúc bồi
Khổ như em đây quá khổ lần hồi cũng qua
Kim xa chỉ cách, dặn lòng chớ cách đừng xa
Đi mô cũng ghé vô nhà
Trước thăm thầy mẹ, sau là thăm anh
Lan huệ sâu ai lan huệ héo
Buổi bông lắt lẻo, bưởng bông tươi
Đố ai tạc được bóng người
Để khi đêm khuya thanh vắng, trao đổi một đôi lời cho nhau
;àm trai múc sích, mu si
Đồng đen chê nhẹ, tham chi nặng cân
Lạnh lùng một góc loan phòng
Gối thêm ướt lệ nhớ chàng nên xa
Cây mai trước ngõ ra hoa
Hè đi thu lại, đông qua lạnh lùng
Một mình vo vo đợi mong
Hoa tan hương ngát lòng người đi
Lạy ông trời để được sống nhiều
Coi người bạn cũ đi thuyền mấy mui
Lên chùa cũng muốn đi tu
Thẩy áo tượng rách, chứ lu em buồn
Lòng dặn lòng non mòn bể cạn
Dại lại dặn dại đá nát vàng phai
Một trăm năm dạ đã nghe ai
Bỏ em giữa chốn non đoài lạ chưa
Lòng dạ hai đưa đã yêu nhau, mẹ cho không cho, ăn miếng cơm đã nghe chát
Lòng dạ hai đứa đã yêu nahu, anh chị can ngăn, ăn cá ăn thtij cũng nghe chua
Lụa ba mươi anh còn sứa chê đựng
Đáp lấy lụa hồ xứng bụng hay chưa
Bởi vì anh hay kén, hay lừa
Nên chi đáp lấy lụa sưa cả hồ
Lời thề hớt mái tóc xanh
Đay chưa an tâm bỏ đó, đó đã vộ dứt tình bỏ đây
Lời thề trước miếu sau dinh
Đó phi ân thì mất đó, bạc tình thì đây mang
Lời lại tiếng qua e xảy ra xích mích
Thiếp với chàng đồng tịch nghĩa đồng sàng
Chồng sang thì vợ cũng sang
Em hỏi qua vặn lại sợ chú bác họ hàng dàn vô
Măn canh ba tôi nghe con gà kia thúc giục
Nhớ tới nghĩa tình mà khóc dầm dề
Rượu nồng ai khéo phục cho chàng mê
Quên mấy câu tình chồng nghĩa vợ, bỏ mấy lời thề cho thiếp cưu
May mô may, khéo mô khéo
Bụi cò héo gặp mưa rào
Trai chưa vợ có gặp gái hồng đào đang non
Mặc ai nói lại nói qua
Mắc thầy mẹ đánh, mặc cha số trời
Chàng đi thì thiếp xin theo
Để cho đôi lứa bạn bầy có đôi
Mày hãy đi với ta, chiếc kèn tarial nhé
Hãy đi với ta đến chỗ người yêu ta hẹn
Ta sẽ thổi mày để nói cái ước mơ
Người yêu ta thích nghe tiếng kèn tarial ta đó
Mấy lâu nay xa cách mặt người
Một ưu sầu trong dạ giả vui cười giải khuây
Vui cười kẻo họ đa nghi
Chứ dạ em khô héo như từ bi gãy cành
Mẹ cha đánh mắng suốt ngày
Sao anh lại cứ ngày ngày đi chơi
Người ta thì nỏ có ưa
Qua qua lại lại thấy bưa trong lòng
Mẹ già tam dại đang thơ
Một dôi năm nữa, em có chờ đặng không
Mẹ già nay ốm mai đau
Anh chờ răng đặng thân sau mà chờ
Mẹ thương con ngồi cầu ái tử
Vợ trông chồng đứng núi vọng phu
Chờ chồng nguyệt xế trăng lu
Ve kêu mùa hạ đến mãn trăng thu đang chờ
Một chuyến đò đầy, năm bảy chuyến đồ lưng
Ai mau chân thì qua trước
Ai lỡ lần thì qua sau
Một con cá vàng nằm dưới vũng chân trâu
Hai ba người khách lạ đến dựng cần câu đợi chờ
Một miếng trầu dăm ba lời dặn
Một chén rượu dăm bảy lời giao
Lời thề sóng dậy ba đào
Anh có thương bỏ dạ chứ lãng với xao em buồn
Một mình khống biết than thở với ai
Chờ ngọn trăn lên thở bóng than dài với ngon trăng
Muôn thủa cầu cho ân ái trọn
Một ngày cũng mang tiếng thế gian
Ngày xưa ai biết ai đâu
Vì con ô thước gác cầu anh sang
Nghe tiếng con ve kêu trên đường đi chợ Thạch Hãn, lòng em cồn cào ngớ ngẩn
Nghe tiếng con ve rừng kêu trên đường đi chợ Cam Lộ, lòng em bồi hồi xao xuyến
Thấy anh, anh ơi! Em muốn xin lá thuốc to và ngon do tay anh chọn cuộn xao xuyến tưởng máu đổi sang màu trắng anh ơi
Nghiêng tai nói nhỏ thì thâm
Bàng kia lộn với ngọc trầm đúng không
Ngó lên tam sơn rừng xanh rú rậm
Ngó xuống tứ hải, sóng dội cát xao
Thiếp đang chịu tiết đông đào
Không phải như con nhện, chỗ nào cũng sa tơ
Ngớ qua bên chàng nhiều bề thảm thiết
Ngó về bên thiếp nhiều nỗi thân thương
Cơ chi thiếp chưa có chồng y như buổi trước
Thiếp lại sửa đương cho chàng nhờ
Ngồi buồn nghĩ lại thương thầm
Trèo non lội suối, sẩy chín cái hầm khổ chưa
Ngồi buồn vuốt tóc xe tơ
Khôn ba năm không ai biết, chớ dại một giờ bạn hay
Ngủ hay thức hỡi em! Có nghe tiếng con ve lạc vào bãi bòng em đó
Ngủ hay thức hỡi em! Có nghe tiếng chân con tê giác dẫm nát gương gai em đó
Nguyện cùng hãi chữ sơn keo
Giàu sang đây đó, khó với nghèo cũng đó đây
Nguyện cùng cùng với đó đây
Mãn nguyền trăng gió mới khuây dạ vâng
Ai ơi chớ khá chàng rằng
Cũ vong, mới chuộng dở dang nhiều bề
Hai ta hẳn một lời thề
Trước răng sau rứa chớ hề chạnh chao
(Nguồn: "Văn học dân gian Quảng Trị"- Tập 1 - Sở văn hóa; Thông tin thể thao; Thư viện Quảng trị 1922)